Xuyên Không Mang Theo Siêu Thị - Ta Làm Giàu Ở Cổ Đại - Chương 91
Cập nhật lúc: 29/10/2025 04:36
Giống như cà tím bị sương giá phủ
Tống Hạ thành thật kể lại cho hắn ta.
Nghiêm Kim Lăng nghe xong, dẫn bọn họ đi vào nha môn.
Sau khi thẩm vấn.
Bọn chúng lần lượt khai ra là Bùi Cảnh sai họ làm chuyện này.
Thế là.
Trấn Thừa phái người đi mời Bùi Cảnh đến.
Bùi Cảnh nằm mơ cũng không ngờ Tống Hạ đã sớm đề phòng bọn họ, thấy sự việc bại lộ, hắn ta trực tiếp khai ra Tống Hữu Đệ, nói mọi chuyện đều do nàng ta xúi giục.
Quý Doanh nghe xong không khỏi kéo khóe miệng, lúc này hắn mới hiểu, tại sao sòng bạc của họ lại không bằng sòng bạc của hắn ở mọi mặt.
Có một người đứng đầu như vậy, sòng bạc của họ tốt được đến đâu?
Tống Hữu Đệ nhanh chóng bị áp giải đến nha môn. Nàng ta biết mình xong đời rồi, vừa vào đã khóc lóc.
"Tống Hạ, ta không cố ý, là hắn, là hắn ép ta hỏi, miến khoai lang và miến đậu xanh làm như thế nào, ta không còn cách nào, ta mới bảo hắn đi tìm thôn dân trong thôn hỏi..."
Đồ tiện nhân, dám vu oan giá họa.
Bùi Cảnh không hề nể nang nói: "Ngươi nói năng xằng bậy gì thế, ta ép hỏi ngươi hồi nào! Là ngươi muốn tiền, tìm đến ta, dụ dỗ ta nói miến khoai lang và miến đậu xanh kiếm được bao nhiêu tiền, ta nghe lời ngươi mới sai người đi tìm những thôn dân kia. Nào ngờ, bọn họ lại làm ra chuyện như vậy..."
Những kẻ dưới tay hắn ta vừa nghe, nhao nhao làm ầm lên.
Cái gì mà bọn họ làm ra chuyện như vậy?
Hắn ta không ra lệnh cho họ làm như thế, họ có thể làm vậy sao?
"Túc tĩnh!"
Trấn Thừa dùng lực nặng nề vỗ miếng vỗ bàn trong tay xuống bàn.
Từng người lập tức im lặng.
Trấn Thừa không để ý đến bọn họ nữa, y gọi những thôn dân thôn Đào Hoa tối qua lên công đường, tiếp đó, hỏi bọn họ, tối qua những kẻ dưới tay Bùi Cảnh đã làm những gì, nói những gì.
Những kẻ dưới tay Bùi Cảnh tối qua chỉ trèo tường bắt người, không nói gì cả.
Không hỏi được thông tin hữu dụng nào.
Trấn Thừa nhìn về phía Tống Hữu Đệ hỏi: "Ngươi nói là Bùi Cảnh ép ngươi nói, hắn ta làm thế nào để đưa ngươi về nhà hắn ta?"
"Hắn ta sai người dưới tay bắt ta về."
Tống Hữu Đệ ánh mắt chớp nháy nói.
Trấn Thừa vừa nhìn dáng vẻ của nàng ta liền biết nàng ta đang nói dối.
Y trầm giọng nói: "Hắn ép ngươi, ép như thế nào?"
Thấy y hỏi mình.
Tống Hữu Đệ khóc lóc kể lể: "Bùi Cảnh nói, nếu ta không nói, hắn sẽ g.i.ế.c cả nhà ta. Ta sợ hắn thật sự làm như vậy, ta mới bảo hắn đi hỏi thôn dân trong thôn của ta. Đại nhân, ta thật sự là bị ép."
"Hắn đã bắt được ngươi rồi, sao hắn không đi ép hỏi cha ngươi bọn họ? Ngươi gan lớn thật, trước mặt Bổn quan mà còn dám nói năng xằng bậy!"
"Người đâu, lôi nàng ta xuống đánh, đ.á.n.h đến khi nào chịu nói thật thì thôi!"
Trấn Thừa vừa ra lệnh, người dưới tay y liền đến lôi Tống Hữu Đệ đi.
Vài roi giáng xuống.
Tống Hữu Đệ liền không chịu nổi: "Đại nhân, đừng đ.á.n.h nữa, ta nói, ta nói, ta thành thật khai báo."
Có lời khai của nàng ta và lời khai của những kẻ dưới tay Bùi Cảnh.
Cuối cùng Bùi Cảnh cũng thành thật khai báo.
Trấn Thừa suy xét một hồi, gõ kinh đường mộc tuyên án: “Tống Hữu Đệ, ngươi cấu kết cùng người khác, mưu toan bắt cóc thôn dân trong thôn nhưng bất thành, sau đó còn chối tội không nhận, Bổn quan phán ngươi ba tháng lao ngục. Bùi Cảnh, ngươi chỉ thị kẻ khác bắt cóc thôn dân thôn Đào Hoa bất thành, xét ngươi vì Tống Hữu Đệ mới hành động như vậy, phán ngươi hai tháng lao ngục. Toàn bộ chi phí chữa trị cho thôn dân thôn Đào Hoa bị thương, ngươi phải chịu trách nhiệm hoàn toàn…”
Tống Hữu Đệ nghe phải ngồi lao ngục lâu đến vậy, lập tức cả người suy sụp.
“Đại nhân, ta sai rồi, ta sai rồi, người tha cho ta đi.”
Thấy cầu xin Trấn Thừa vô dụng, Tống Hữu Đệ quay sang cầu xin Tống Hạ.
“Tống Hạ, ta sai rồi, ta thật sự biết sai rồi. Sau này ta sẽ ngoan ngoãn, không làm chuyện xấu nữa, nhìn vào tình nghĩa đường tỷ muội, ngươi tha cho ta, được không? Ngươi đừng tố cáo ta nữa, được không?”
“Ngươi là chưa đạt được mục đích, nếu ngươi thành công thì kẻ khốn khổ là ta. Ngươi đã làm chuyện như vậy, đương nhiên phải gánh chịu hậu quả tương ứng!”
Tống Hạ sao có thể bỏ qua cho nàng ta? Tự nhiên là không thể!
Cho dù Kiều Liên Hoa cùng người khác có cầu xin, nàng cũng không tha.
Kiều Liên Hoa quả thực muốn đến cầu xin, nhưng Tống Lão Nhị đã không cho phép.
Vì chuyện này, người trong trấn đều biết đến sợi phấn khoai lang và sợi phấn đậu xanh, ai nấy đều tò mò chúng trông ra sao, có thực sự kiếm được nhiều tiền không.
Cũng có người muốn mua.
Nhờ đó, việc kinh doanh ở cửa tiệm của Tống Hạ và tửu lầu của Quý Doanh đều trở nên tốt hơn rất nhiều. Sợi phấn cũng được bán với giá cao ngất ngưởng một trăm văn tiền tại trấn này.
Đương nhiên, đa số mọi người vẫn tiếc tiền.
Nhưng chỉ với vài văn tiền đã có thể ăn một tô, nên ai nấy vẫn chịu chi.
Nếm thử cảm thấy ngon.
Có người liên tiếp mấy ngày đều đến tiệm của nhà Tống Hạ để ăn bún ốc cay.
Tống Hạ cùng mọi người giúp đỡ công việc, ai nấy đều mệt mỏi không nhẹ.
Buổi tối ngủ còn ngon hơn bình thường.
Tống Hạ mơ màng nghe thấy Thác Bạt Chấn đang gọi mình, nhưng nàng thực sự không muốn mở mắt nên đã mặc kệ hắn.
Sáng hôm sau tỉnh dậy.
Tống Hạ chợt nhớ đến hắn, vội vã tiến vào không gian.
Cứ tưởng hắn chắc chắn vẫn đang ngủ.
Nào ngờ.
Hắn đã thức trắng đêm, thi thoảng lại gọi nàng một tiếng.
Hắn đã đợi trước cửa siêu thị suốt một đêm!
Tống Hạ thấy hắn lại gầy đi không ít, cả người ủ rũ như quả cà bị sương đánh, không khỏi cảm thấy kỳ lạ: “Thác Bạt Chấn, ngươi có chuyện gì vậy?”
“Phụ hoàng của ta muốn ta lập thất rồi.”
Thác Bạt Chấn khóc t.h.ả.m thương ngồi bệt xuống đất.
Tống Hạ bưng ghế, ngồi đối diện hắn nói: “lập thất chẳng phải là chuyện tốt sao? Hôn sự của các người, những người thuộc hoàng gia, chẳng phải trước giờ đều không tự mình quyết định được sao? Có gì mà phải khóc?”
“lập thất là chuyện tốt, chúng ta quả thực không thể tự mình làm chủ, nhưng ít ra cũng phải cưới một người dễ nhìn chút chứ. Người phụ nữ Phụ hoàng ta bắt ta cưới vừa xấu vừa hung dữ, ta sống không nổi nữa…”
Thác Bạt Chấn nói đến đoạn cuối liền òa khóc nức nở.
Hắn khóc thành ra thế này, vậy nữ nhân kia phải trông như thế nào đây.
Tống Hạ thấy hắn khóc mãi không dứt, liền đá nhẹ hắn: “Ngươi cứ nghĩ theo hướng tốt đi, nàng ta hung dữ một chút thì không phải không ai dám ức h.i.ế.p các người sao? Xấu xí ư, tắt đèn đi chẳng phải sẽ không thấy sao? Nàng ta vừa hung vừa xấu, nhưng gia thế hẳn là vẫn ổn chứ?”
“Ai nói với ngươi là gia thế nàng ta tốt? Cha nàng ta chỉ là một thợ săn, vô tình cứu Phụ hoàng ta. Phụ hoàng ta muốn báo đáp nên đã đẩy ta cho nữ nhi ông ta.”
“Ta cũng không phải chê nàng ta xấu, chỉ là ta chịu không nổi cái tính hung dữ đó.”
“Một cái tát xuống, có thể làm sưng vù cả vai ta. Giọng nói thì lớn đến nỗi, những người bên ngoài cung điện của ta đều có thể nghe thấy nàng ta mắng ta…”
“Ta quá t.h.ả.m rồi.”
Dù Thác Bạt Chấn t.h.ả.m thật, nhưng Tống Hạ lại hơi muốn cười.
“Ngươi còn cười ta…”
Thác Bạt Chấn vô cùng tủi thân.
Tống Hạ ho khan một tiếng nói.
“Ta cũng không muốn cười đâu, là do ngươi nói làm ta cảm thấy buồn cười. Ngươi không tình nguyện đến thế, ngươi có thể thay đổi được sao? Nếu đã không thay đổi được thì hãy thử chấp nhận.”
“Ngươi là Hoàng tử, không phải dân thường, ngươi có thể có rất nhiều nữ nhân. Ngươi sợ không trấn áp được nàng ta, sau này tìm một vị trắc phi còn lợi hại hơn nàng ta chẳng phải là được sao?”
Lợi hại hơn nàng ta?
Vậy hắn chẳng phải còn t.h.ả.m hơn sao?
Tống Hạ cũng không biết mạch suy nghĩ của Thác Bạt Chấn, nếu biết nhất định sẽ cho hắn một cái tát, bảo hắn thay đổi cách nghĩ đi.
Thác Bạt Chấn khóc lóc bỏ đi.
Mấy ngày sau Tống Hạ mới gặp lại hắn.
Hắn mặc một bộ y phục ăn mày xuất hiện trước mặt Tống Hạ, khiến nàng có chút ngỡ ngàng: “Ngươi cãi lời Phụ hoàng ngươi, bị giáng làm thứ dân rồi sao?”
