Xuyên Không Thành Con Gái Chết Yểu Của Tiểu Thư Nhà Quyền Quý - Chương 134
Cập nhật lúc: 17/09/2025 03:33
Nếu Đào Nhất Bình có vấn đề, Trần Tố mà thật sự liên lạc với ông ta, vậy sẽ không có vấn đề sao?
Nếu nhất thời nóng vội mà đánh rắn động cỏ, sẽ được không bằng mất.
Lời nói của Cố Khiếu Hành khiến Trần Luật bình tĩnh lại, định lên tiếng thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
"Doanh trưởng Trần!"
"Vào đi."
"Doanh trưởng Trần, nhà anh có điện khẩn, bảo anh mau về nhà." Người nói là chiến sĩ phòng thông tin, văn phòng của Trần Luật không có điện thoại, bình thường có người liên lạc đều phải thông qua phòng thông tin.
Quân khu cách khu nhà tập thể không tính là xa, nếu không phải tình huống khẩn cấp sẽ không cố ý gọi điện thoại đến.
Trần Luật nhớ đến ông nội sau khi đọc diễn văn xong đã về nhà, nói là định đi thăm bà nội...
Nghĩ đến bà nội, anh và Cố Khiếu Hành nhìn nhau, cầm lấy mũ trên bàn làm việc rồi chạy ra ngoài.
"Lão Cố, còn phải làm phiền cậu một chuyến, đến trường đón Tiểu Sơ." Trần Luật lo lắng vấn đề sức khỏe của bà nội, nhưng cũng không yên tâm về em gái, hiện tại người đáng tin cậy nhất bên cạnh chính là Cố Khiếu Hành.
"Nói gì mà phiền, cậu mau về nhà đi, tôi đi đón Tiểu Sơ."
Trong chuyện chính yếu, hai người luôn ăn ý một cách kỳ lạ.
Trần Luật biết ơn gật đầu rồi sải bước rời đi.
Tại khu vực trường đại học
"Tiểu Sơ này, tối nay cậu không về nhà sao?"
"Tớ mỗi ngày đều về nhà mà."
Tuy mới là ngày đầu tiên nhập trường, Thẩm Ngưng Sơ đã làm quen được kha khá bạn học, đặc biệt là mấy cô bạn cùng phòng.
Chiều tan học, cô đang chuẩn bị ra về thì Vạn Xuân Vân tình cờ phải ghé cửa hàng mậu dịch mua ít vật dụng, liền tiện đường đưa Thẩm Ngưng Sơ ra cổng trường.
"Vậy mai gặp lại cậu nhé." Vạn Xuân Vân nói.
"Mai gặp." Thẩm Ngưng Sơ đáp, rồi mới quay sang Cố Tiếu Hành.
"Anh Cố, sao anh lại đến đón em?"
Ngưng Sơ cứ nghĩ anh ba sẽ đến đón mình, đâu ngờ lại là Cố Tiếu Hành.
"Anh ba của em có việc bận đột xuất." Anh không nói rõ Trần Luật nhận được điện tín khẩn từ gia đình, vì anh cũng chẳng tường tận sự tình. E rằng nói ra, Ngưng Sơ sẽ chỉ thêm lo nghĩ mà thôi.
Cũng may Thẩm Ngưng Sơ cũng không hỏi nhiều, cô biết ông ngoại và Anh ba nhất định rất bận rộn.
Khi đã yên vị trên xe, Cố Tiếu Hành mới bắt đầu hỏi han chuyện trường lớp của Thẩm Ngưng Sơ: “Tiểu Sơ, hôm nay là ngày đầu tiên đi học, em đã quen với mọi thứ chưa?”
“Dạ, con quen rồi ạ.” Thẩm Ngưng Sơ cứ nghĩ sau bao năm bỏ bê đèn sách sẽ có chút bỡ ngỡ, nhưng không ngờ các bạn học đều rất thân thiện. Hơn nữa, việc học thời nay không chỉ chú trọng kiến thức suông, mà còn đề cao khả năng thực hành và ứng dụng kỹ thuật.
Vì thế, chương trình học không hề nhàm chán, ngược lại còn có phần khẩn trương, bởi lẽ chỉ cần hai đến ba năm là có thể tốt nghiệp, trở về đơn vị công tác.
Với Thẩm Ngưng Sơ, người đã bỏ bê đèn sách nhiều năm, phương thức học tập này lại còn quen thuộc hơn cả việc chỉ vùi đầu vào lý thuyết suông.
Hơn nữa cô chọn ngành cầu đường, cũng không phải là một ngành hoàn toàn mới, có chút tương đồng với ngành học trước đây, nhưng lại không hoàn toàn giống, cho nên cô vẫn rất thích thú.
Cố Tiếu Hành lắng nghe Ngưng Sơ vui vẻ kể chuyện trường lớp, không hề cắt lời, chỉ lẳng lặng theo dõi từng lời cô nói. Chẳng hiểu tại sao, cứ nghe cô trò chuyện là lòng anh lại thấy bình yên lạ.
Chẳng mấy chốc hai người đã về đến đại viện. Cố Tiếu Hành vẫn còn bận lòng chuyện lúc nãy nên cũng thuận đường theo Thẩm Ngưng Sơ về đến nhà họ Trần.
Từ ngày Ngưng Sơ về đây, việc Cố Tiếu Hành hầu như lúc nào cũng ở nhà cô khiến cô chẳng còn lấy làm lạ. Chỉ là không ngờ hôm nay vừa về đến đã thấy phòng khách chật ních người.