Xuyên Không Thành Con Gái Chết Yểu Của Tiểu Thư Nhà Quyền Quý - Chương 29
Cập nhật lúc: 17/09/2025 03:22
Lâm Cẩm Tú nhìn Thẩm Ngưng Sơ, có chút ngại ngùng gật đầu: "Người ta cũng được, là công nhân tiên tiến của nhà máy, còn được cử đi học Đại học Công nông binh. Năm nay mới về nhà máy, với lại... trông cũng bảnh bao nữa."
Thẩm Ngưng Sơ bật cười khúc khích: "Chủ yếu là trông bảnh bao chứ gì?"
Lâm Cẩm Tú vốn đã ngại ngùng, bị cô trêu chọc như vậy, mặt liền đỏ bừng: “Chị cứ trêu em! Em không thèm nói chuyện với chị nữa!”
“Thôi được rồi, trông bảnh bao là tốt rồi.” Ít nhất là lần đầu gặp mặt cũng có chút thiện cảm. Nếu không thích mà còn bị ép cưới thì khổ sở hơn nhiều.
Lâm Cẩm Tú nghe vậy cũng cười theo, có lời của Thẩm Ngưng Sơ, cô ấy cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Chuyện hôn sự của Cẩm Tú cứ như vậy được định đoạt, tháng sau đính hôn, tháng mười thì cưới.
Mọi chuyện đã định, sáng hôm sau ba người sẽ quay về thôn Đại Hà. Cẩm Tú phải về nhà chuẩn bị chuyện lễ đính hôn, còn công việc của Thẩm Ngưng Sơ cũng đã có tin vui, nhưng vẫn phải đợi khoảng một tháng nữa mới có quyết định chính thức.
Trước khi đi, đối tượng xem mắt của Cẩm Tú là Hứa Ngọc Văn còn đến tiễn bọn họ một đoạn đường. Hứa Ngọc Văn nhìn qua cũng được, không thể nói là quá đẹp trai, nhưng ưa nhìn sạch sẽ, cách cư xử rất lịch sự, còn chủ động mua quà biếu Cẩm Tú, nói là hai ngày nữa sẽ đưa cha mẹ đến thôn Đại Hà bái phỏng.
Lý Xuân Tú rất hài lòng. Lâm Cẩm Tú thấy Hứa Ngọc Văn đến thì có chút ngại ngùng, nói chuyện cũng không dám ngẩng đầu lên, nhưng có thể nhìn ra là cô rất có ấn tượng tốt với anh chàng này.
Thẩm Ngưng Sơ không thấy cuộc sống như vậy có gì không ổn, chỉ là cô chưa thể quen được. Dù cô không định sống độc thân cả đời, nhưng tuyệt đối không phải là lấy chồng ở tuổi mười tám. Bởi trong quan niệm của cô, mười tám tuổi vẫn còn quá nhỏ, cô không muốn kết hôn sớm đến vậy. May mà mẹ cô lại rất tâm lý, mọi chuyện đều tùy theo ý cô.
“Này Cố, kia có phải em gái nhà họ Trần của tôi không?” Trần Luật và Cố Khiếu Hành lẽ ra hôm qua đã đến thôn Đại Hà. Nhưng ông đoàn trưởng lại bị ốm, phải đưa đi bệnh viện một chuyến, thành ra đã muộn, tối đó bèn nghỉ lại nhà khách huyện, định sáng nay sẽ lên đường.
Nhưng vừa ra khỏi nhà khách chưa được bao xa thì thấy một bóng dáng quen thuộc bên đường. Sau chuyện hôm qua, Trần Luật liền nhanh nhảu nhận người nhà.
Cố Khiếu Hành nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên là cô. Anh liếc Trần Luật một cái rõ dài: “Cậu đừng có mặt dày mày dạn như vậy chứ, sao lại thành em gái cậu rồi? Người ta có quen biết cậu sao?”
Trần Luật ngạc nhiên nhìn Cố Khiếu Hành. Thằng này ăn phải thuốc s.ú.n.g à, sáng sớm đã xồn xồn lên thế: “Cũng đâu phải cướp em gái nhà cậu, cậu làm gì mà kích động thế?”
Cố Khiếu Hành: …
Anh còn chưa kịp nói gì thì Trần Luật đã trực tiếp dừng xe ngay cạnh mấy người họ.
Chiếc xe đột ngột dừng lại, Cố Khiếu Hành và Thẩm Ngưng Sơ ánh mắt chạm nhau. Không hiểu sao hôm qua anh còn có thể thản nhiên đón nhận ánh mắt lạnh lùng như nước của cô, mà hôm nay, khi cô nhìn sang, anh lại thấy tim mình như lỡ mất một nhịp. Ngay cả bản thân anh cũng không hề hay biết, dái tai ẩn sau vành mũ quân đội đã ửng đỏ.
“Chào đồng chí! Cho tôi hỏi, hai đồng chí có biết đường đến thôn Đại Hà, huyện Ninh không?” Lúc này Trần Luật chẳng thèm để ý đến người anh em tốt bụng của mình vẫn còn đang cứng đờ ngồi ở ghế phụ chiếc xe jeep, ngược lại trực tiếp xuống xe, sải bước đi thẳng về phía Thẩm Ngưng Sơ.