Xuyên Không Thành Con Gái Chết Yểu Của Tiểu Thư Nhà Quyền Quý - Chương 74
Cập nhật lúc: 17/09/2025 03:27
Phùng Mai Hoa đau đớn nhăn nhó, nhưng miệng vẫn khăng khăng kêu oan. Chuyện năm đó, ngoài hai vợ chồng bà ta ra thì chỉ có Triệu Tú Lan biết. Mụ ta không tin Triệu Tú Lan lại chủ động tố giác, bởi lúc đó chính mụ ta đã tự tay đánh tráo đứa bé ấy mà.
“Oan ức ư? Đồng bọn của bà, Triệu Tú Lan, đã khai báo hết cả rồi!” Cục trưởng công an, sau khi được Trần Cảnh An tường trình toàn bộ sự việc, đã mất hết kiên nhẫn với Phùng Mai Hoa.
Nghe đến Triệu Tú Lan, Phùng Mai Hoa lập tức im bặt. Còn Trần Đại Dũng, kẻ vốn nhát gan, chỉ giỏi ức h.i.ế.p vợ con, ra ngoài chẳng dám đắc tội với bất kỳ ai, lúc này nghe nói chị họ Triệu Tú Lan đã khai báo thì sợ đến mức mặt mày tái xanh như tàu lá, đôi mắt vô hồn, môi run lẩy bẩy, trông như người mất hồn mất vía.
Vụ án đánh tráo con, lại còn là con của một vị anh hùng lão thành, nên phía công an cũng cực kỳ coi trọng. Thấy Trần Cảnh An đang bận đoàn tụ người thân, các đồng chí công an chỉ khẽ gật đầu một cái rồi áp giải hai kẻ đó rời đi.
Mọi người nhìn Trần Đại Dũng và Phùng Mai Hoa bị đưa đi, đồng loạt vỗ tay vang dội, vừa mừng cho Trần Uyển Trân vừa như trút nỗi bất bình thay cô.
“Anh cả nhà Uyển Trân, vậy hai người có đón Uyển Trân và Tiểu Sơ đi không?” Lâm Thành An, với tư cách là bí thư chi bộ, nhìn thấy người thân ruột thịt của Trần Uyển Trân tìm đến, trong lòng vui mừng khôn xiết nhưng vẫn không quên giữ được sự tỉnh táo cần thiết.
Uyển Trân đã có chồng con, tuy rằng người chồng có vẻ đối xử với cô ấy rất tử tế, nhưng liệu họ có đón Uyển Trân và con gái về không? Hay tất cả chỉ là màn kịch anh em tình thâm thoáng qua mà thôi?
Đúng vậy, lúc này mọi người cũng dõi mắt về phía Trần Cảnh An và Trần Luật. Tuy rằng lúc nãy Trần Luật đã nói muốn đón cô về nhà, nhưng người anh cả này vẫn chưa thấy mở lời.
Trần Cảnh An nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của mọi người, không hề tỏ ra khó chịu mà ngược lại còn có phần vui mừng. Có thể thấy, trong những năm qua, mọi người đã hết lòng quan tâm chăm sóc em gái mình.
“Đương nhiên rồi. Hôm nay tôi đến đây chính là để đón em gái và cháu gái về nhà.”
Là một quân nhân, lời nói của anh dứt khoát mạnh mẽ, khiến người ta phải tin phục.
Lâm Thành An chẳng nói thêm lời nào, chỉ gõ gõ cái tẩu t.h.u.ố.c lá vào cột nhà bên cạnh rồi nói: “Vậy tôi sẽ đi làm giấy chuyển hộ khẩu cho Uyển Trân và Tiểu Sơ ngay bây giờ đây.”
“Xin cảm ơn ông bí thư.” Trần Cảnh An mỉm cười gật đầu.
Lâm Thành An cũng gật đầu đáp lại. Nhìn vào ánh mắt ngay thẳng, chân chất của người anh cả Trần Cảnh An, ông biết anh ấy chắc chắn sẽ đối xử tốt với hai mẹ con Trần Uyển Trân. Sau đó, ông thong thả bước về phía trụ sở thôn.
Mọi người dõi theo bóng dáng ông bí thư rời đi, cũng hiểu Trần Uyển Trân và Thẩm Ngưng Sơ sắp sửa về thành phố sinh sống.
Vừa mừng cho họ lại vừa không nỡ, nhưng người nặng lòng nhất có lẽ là chị Lý Xuân Tú.
“Uyển Trân!”, Lý Xuân Tú là người đầu tiên bước đến bên cạnh Trần Uyển Trân, vừa mừng vừa tủi cho em: “Chúc mừng em đã tìm được ruột thịt của mình. Cuối cùng hai mẹ con cũng có được ngày sống sung sướng, đủ đầy hơn rồi.”
“Chị Xuân Tú, cảm ơn chị và bà con trong thôn đã cưu mang mẹ con em suốt bao năm qua.”
“Ấy, toàn là người cùng hội cùng thuyền, nói làm gì mấy lời xã giao ấy chứ.”
Lúc này Lâm Cẩm Tú mới bừng tỉnh, níu c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Ngưng Sơ mãi chẳng muốn rời: “Chị Tiểu Sơ… Sau này chị còn về thăm bọn em nữa không?” Cô ấy vốn nghĩ nếu mình gả đến huyện, chị Tiểu Sơ cũng làm việc ở huyện, vậy là họ vẫn có thể ở bên nhau.