Xuyên Không Thành Sơn Vương: Cả Núi Theo Ta Lên Hương - Chương 12: Hạ Tranh: Ân Cứu Mạng, Ta Muốn Lấy Thân Báo Đáp ---
Cập nhật lúc: 17/11/2025 16:32
Quạ Ca bị nàng nói đến ngây người, nàng xem tiểu thuyết cà chua nhiều quá rồi.
Nó nhìn nhìn khuôn mặt và vóc dáng của nam nhân, rồi lại nhìn nhìn khuôn mặt bánh nướng và vòng eo thùng nước của Diệp Châu.
Chẳng biết tự tin của nàng từ đâu mà có.
“Béo Nha, ta đã bảo ngươi rảnh rỗi nên đi tiểu soi mặt mình xem. Với bộ dạng hiện giờ của ngươi, ai mà nuốt trôi được? Khẩu vị phải nặng đến mức nào mới được? Ngươi nghĩ hay thật đấy. Nào là ngươi chạy hắn đuổi.”
“Ngươi muốn đổi kịch bản thì cũng phải có vốn chứ? Chỉ nữ nhân xinh đẹp thì nam chính mới nhất kiến chung tình, cưỡng đoạt. Còn nữ nhân xấu xí thì đa phần đều dùng bạc để đuổi đi. Với bộ dạng của ngươi mà dám có ý nghĩ khác, người ta e rằng còn vác xe ngựa bỏ chạy ngay trong đêm.”
Diệp Châu nghe những lời chói tai này, hít sâu vài hơi mới dằn xuống được sự xao động trong lòng.
Hèn chi người ta nói quạ đen miệng độc, cái miệng này đúng là kịch độc!
Nhưng mà Quạ Ca nói cũng có lý, nếu có bạc thì cũng không phải không thể cứu. Dù sao bây giờ túi nàng còn sạch hơn mặt.
Hạ Tranh trong lúc mơ mơ màng màng nghe thấy bên tai luôn có một giọng nói kỳ lạ, lúc này mới từ từ mở mắt.
Cơn đau từ mắt cá chân khiến y không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Khó khăn lắm mới ngồi dậy được, y liền phát hiện phía trước có một con chim đen, không xa còn có một người, cái dáng người to lớn kia trông khá quen mắt.
“Béo Nha, là ngươi sao? Cứu mạng!”
“Ngươi quen ta?”
Diệp Châu vốn định rời đi, nhưng bây giờ người đã tỉnh lại, còn nhận ra nàng, nếu thấy c.h.ế.t mà không cứu thì có vẻ không ổn.
Nàng cố gắng lục lại ký ức của nguyên chủ, quả nhiên không có chút ấn tượng nào.
“Trong thôn ta, ai mà chẳng biết ngươi? Ta bị rắn độc c.ắ.n vào mắt cá chân rồi, ngươi có thể đưa ta về nhà được không? Nhà ta ở cuối thôn.”
Hạ Tranh nói xong, chợt nhận ra điều gì đó. Béo Nha trước đây nói chuyện chưa bao giờ quá ba chữ, lại ngốc nghếch, bây giờ nghe y như một người bình thường. Hay là y bị rắn c.ắ.n nên sinh ra ảo giác rồi?!
“Bị rắn độc c.ắ.n ư, để ta xem thử?”
Diệp Châu kiếp trước là một bác sĩ, theo thói quen nghề nghiệp, nàng tiến lên liền muốn kiểm tra vết thương.
Nàng nắm lấy chân Hạ Tranh, chỉ thấy vết thương chỉ hơi sưng đỏ nhẹ, vết răng là những lỗ nhỏ hình răng cưa, căn bản không phải bị rắn độc cắn.
Nắm lấy mắt cá chân y, dùng sức nặn một cái, m.á.u tươi đỏ thắm liền trào ra. Vừa vặn bên đường có không ít cỏ lưỡi rắn hoa trắng, nàng vơ một nắm, dùng tay vò nát rồi đắp lên vết thương.
“Vết thương này của ngươi không phải do rắn độc cắn, một đại trượng phu mà cũng làm quá lên, không c.h.ế.t được đâu, về nhà dùng loại thảo d.ư.ợ.c này đắp vài ngày là khỏi.”
“Vậy ta sao lại ngất đi?”
Hạ Tranh nghe nói loại cỏ này có tác dụng, liền vội vàng nhổ vài cây nhét vào trong lòng, đợi về nhà sẽ dùng.
Không ngờ Béo Nha nhà họ Diệp không những không còn ngốc nữa, xem ra còn hiểu biết rất nhiều.
“Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai? Ân cứu mạng, ba phần bạc, móc tiền ra đi.”
Diệp Châu đưa tay ra, nàng không thể cứu không công.
“Ba phần bạc?! Ba trăm đồng tiền lớn, đắt thế!”
Hạ Tranh khắp người không góp nổi ba mươi văn tiền, số tiền này vẫn là do y thắng được trên chiếu bạc ngày hôm qua, ba trăm văn tiền thì thà lấy mạng y còn hơn.
“Đắt cái gì mà đắt, một cái mạng của ngươi không đáng ba trăm văn tiền sao? Không đưa tiền ta đi đây, lát nữa có hổ dữ, sói rừng ăn thịt ngươi thì đừng trách ta.”
Diệp Châu đứng dậy định bỏ đi, chậc! Công cốc rồi.
Hạ Tranh sợ đến tái mặt, vội vàng ôm lấy cẳng chân Diệp Châu, ngẩng khuôn mặt tuấn tú đẹp đẽ lên, đáng thương nói.
“Béo Nha, ta không có nhiều bạc như vậy, có thể bớt đi một chút không?”
“Ngươi có bao nhiêu?”
Diệp Châu vừa rồi là nói bừa, nàng cũng biết ba trăm văn tiền không phải là ít.
Hạ Tranh chớp chớp đôi mắt đào hoa xinh đẹp, giơ một ngón tay lên.
“Một trăm văn?”
Diệp Châu vừa định đồng ý thì nghe thấy.
“Không phải, là mười văn.”
Hạ Tranh còn muốn giữ lại mười mấy văn để hai ngày nữa chân lành rồi lại đi đ.á.n.h bài, lỡ đâu vận may tốt, nói không chừng có thể một đêm phát tài.
“Buông ra.”
Mười văn tiền, coi nàng như trâu ngựa sao?! Một đại trượng phu như thế mà còn bắt nàng dìu y đi vài dặm đường núi rồi đưa y về nhà.
“Béo Nha, ngươi đừng vội từ chối! Ân cứu mạng, lấy thân báo đáp có được không? Ta…”
Chưa đợi y nói hết lời, Diệp Châu đã đạp y trở lại.
Hay lắm! Hạt bàn tính này đã đập vào mặt nàng rồi. Một văn tiền cũng không đưa mà còn muốn dựa dẫm nàng, vậy mà lại có người còn không biết xấu hổ hơn nàng.
Quạ Ca bên cạnh trừng lớn mắt chim, bị vả mặt rồi! Nó vừa nãy còn nói nam nhân này không để mắt tới Béo Nha.
Người này không bệnh đấy chứ? Trông tuấn tú phong độ, không ngờ lại mù mắt, thế mà cũng nuốt trôi được, chắc là nhớ vợ nhớ đến điên rồi, hay là chưa từng thấy nữ nhân bao giờ.
Hạ Tranh cũng không màng đau đớn, nhào tới như cao dán ch.ó lại ôm lấy mắt cá chân Diệp Châu.
“Béo Nha, ngươi đừng vội từ chối, căn cứ theo luật pháp Đại Hạ quốc. Nữ tử phàm đã tròn mười chín tuổi mà chưa thành hôn thì sẽ bị quan phủ kéo đi cưỡng chế gả chồng. Người được gả đều là những kẻ xấu xí, có khi còn đ.á.n.h vợ.”
“Ta trông đẹp trai, lại không đ.á.n.h nữ nhân. Hơn nữa chúng ta đều là người cùng thôn. Nhà ta chỉ còn lại một mình ta. Ngươi gả cho ta, không cần phụng dưỡng cha mẹ chồng. Lại còn có thể ngày ngày chăm sóc cha mẹ ngươi, ta một chút ý kiến cũng không có.”
“Ngươi nói xem, nếu ngươi bị cưỡng chế gả đi nơi xa, cả đời này ngươi có lẽ sẽ không gặp lại cha mẹ ngươi nữa.”
Diệp Châu vừa nhấc chân lên lại thu về. Y nói thật sự có vài phần đạo lý.
Lão bất tử trong nhà kia và cả Diệp Thành Tài, cũng vì chuyện này mà còn đang nghĩ cách bán nàng thêm một lần nữa.
Cái triều đại tồi tàn này không biết vì sao lại có quy định quái gở như vậy.
Cẩn thận hồi tưởng lại, chỉ còn ba năm tháng nữa, thân thể này quả thật cũng sẽ tròn mười chín tuổi.
Các cô nương trong thôn bằng tuổi nàng đã sớm xuất giá hết rồi, có lẽ vì trước đây nàng ngốc nghếch nên vẫn chưa gả đi.
Nếu thật sự bị quan phủ kéo đi cưỡng chế gả chồng, nói không chừng còn thật sự gả cho một tên xấu xí. Vạn nhất lại gả đi xa hơn, đôi cha mẹ nhu nhược của nàng chẳng phải sẽ bị người ta bắt nạt đến c.h.ế.t sao.
“Ngươi có lòng tốt đến vậy sao?”
Diệp Châu không tin nam nhân trước mặt này lại vì nàng cứu y mà cam tâm lấy thân báo đáp, còn khắp nơi nghĩ cho nàng.
“Thật ra ta cũng có chút tư tâm. Nam tử đủ hai mươi mốt tuổi mà chưa cưới vợ cũng sẽ bị quan phủ cưỡng chế hôn phối. Bà góa làng bên thấy ta tướng mạo tốt, định đợi hai tháng nữa ta đủ tuổi, sẽ lén lút đút bạc cho quan phủ để ta làm con rể ở rể cho bà ta.”
“Ca ca nhà mẹ đẻ của bà ta đang làm việc ở quan phủ, còn khá có thế lực. Quan trọng là bà ta đã ngoài ba mươi rồi, so với mẹ già đã mất của ta cũng chẳng kém mấy tuổi. Ta không muốn làm con rể ở rể cho bà góa già đâu, thân thể này của ta không chịu nổi. Ta còn muốn sống thêm vài năm nữa!”
Hạ Tranh mà có chút bạc trong tay thì y đã sớm cưới vợ rồi, cũng đỡ phải bị bà góa già kia để mắt tới!
