
Xuyên Không Tinh Tế: Hiệu Trưởng Nhỏ Bé Nhưng Siêu Bá
Sau khi hoàn thành chín mươi chín thế giới, Thời Miên cuối cùng cũng nhận được nhiệm vụ cuối cùng của hệ thống: — mở một học viện ở vùng biên giới hoang phế của thế giới tinh tế, dạy cho những đứa trẻ nơi đây ánh sáng, hy vọng và đạo lý làm người.
Cô vốn nghĩ đây sẽ chỉ là một nhiệm vụ nhẹ nhàng để chuẩn bị cho cuộc sống nghỉ hưu. Nào ngờ, hệ thống lại “tăng độ khó” bằng cách biến cô thành một cô bé nhỏ nhắn đáng yêu.
Ngày khai giảng, Thời Miên đối diện với một đám học sinh như ăn xin, tay cầm ống thép bao vây tạo phản. Trước ánh mắt nghi hoặc của mọi người, cô bé nhỏ nhắn chỉ cười nhạt:
“Thông thường, tôi thuyết phục bằng đạo lý. Nhưng hôm nay, tôi sẽ dạy các em hai bài học quan trọng.”
Một quyền nện sập tinh thú ba mét cao, một búa biến ống thép thành pháo hạt nhân, một cơ giáp bắn hạ đám tinh tặc.
“Bài học thứ nhất: nắm đấm mới là đạo lý mạnh nhất.”
“Bài học thứ hai: tri thức mới là lực lượng sản xuất chủ yếu.”
Từ đó, một học viện nhỏ bé nơi vùng biên giới bắt đầu vang danh khắp Liên Bang. Những học sinh bị coi là rác rưởi, dưới sự dạy dỗ của hiệu trưởng “bé nhỏ mà bá đạo”, đã trở thành lực lượng khiến cả vũ trụ phải chấn động.