[xuyên Không Trọng Sinh Tn70] Mỹ Nhân Cá Muối Gả Cho Giám Đốc Cuồng Công Việc - Chương 197

Cập nhật lúc: 24/12/2025 04:08

Lương Duệ: “?”

Bị dâm à?

Cậu vốn đang giận đến phát điên, nhưng thấy Giang Mỹ Thư cười như được mùa thế này, tự dưng bao nhiêu hỏa khí cũng bay biến sạch. Cuối cùng, cậu chàng chỉ để lại một câu:

“Cô có ngốc không đấy?”

“Có biết tôi đang hung dữ với cô không hả?”

Nói xong, Lương Duệ co giò chạy mất hút.

Bỏ lại mình Giang Mỹ Thư đứng ngây ra tại chỗ, hồi lâu sau mới ngơ ngác hỏi một câu:

“Nó giận à?”

“Giận cái gì nhỉ?”

Nó mắng cô độc ác, cô còn chẳng thèm cãi lại, trái lại còn thấy hơi vui vui. Thậm chí cô còn muốn nghe nó mắng thêm mấy câu nữa cơ, thế mà cái thằng nhóc này sao lại chạy mất rồi?

Nhìn dáng vẻ "vô tư quá mức" của Mỹ Thư, mẹ Lương bật cười thành tiếng: “Lương Duệ ấy à, cứ phải tìm loại mẹ kế như cháu mới trị được.”

“Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, vật họp theo loài.”

Lời bà nói làm Mỹ Thư hơi ngượng ngùng.

“Thôi không chấp nó nữa.” Mẹ Lương gọi cô vào trong: “Vào xem vị trí kê đồ đạc đi, xem cháu có ưng không.”

“Nếu không vấn đề gì...” Bà mỉm cười nắm lấy tay Mỹ Thư: “Bác chỉ việc đợi cháu gả vào đây thôi.”

Câu nói làm Mỹ Thư đỏ mặt, nhưng rốt cuộc cô vẫn theo bà bước vào trong.

Nhà họ Lương rộng thật sự, dù không phải lần đầu đến nhưng mỗi lần bước vào cô vẫn không khỏi cảm thán. Chỉ riêng cái sân trong (thiên tỉnh) đã rộng hơn hẳn cái sân chung ở đại tạp viện của cô rồi, nói gì đến các phòng bên trong. Thực tế cả trước cả sau chỉ có tầm mười phòng, về số lượng thì không bằng đại tạp viện, nhưng khổ nỗi phòng nào phòng nấy của nhà họ Lương cũng to kinh khủng.

Cái phòng lớn nhất rộng tới năm sáu chục mét vuông, nếu ở đại tạp viện thì người ta đã ngăn ra được ba phòng ngủ một phòng khách rồi.

Hầu hết đồ gỗ đều được kê vào phòng ngủ chính nơi Lương Thu Nhuận đang ở. Có thể thấy rõ căn phòng này so với lần trước cô đến đã có sự thay đổi rất lớn. Cửa sổ, bàn ghế dường như đều đã được sơn mới lại, vệ sinh cũng được quét dọn sạch sành sanh.

“Cứ đặt ở đây đi.”

Mẹ Lương lên tiếng, bà đo đạc kích thước trong phòng rồi ra lệnh: “Khiêng cái giường cũ của Thu Nhuận vứt ra ngoài đi.”

“Giường mới đặt ở đây.”

Lương Thu Nhuận: “...”

Lương Thu Nhuận: “...”

Thấy mẹ định cho người động thủ thật, Thu Nhuận mỉm cười: “Mẹ, thực ra không cần thiết phải thế. Cái giường này của con vẫn còn mới, chưa hỏng, vẫn dùng tốt mà.”

Mẹ Lương lườm anh: “Sao? Anh định kết hôn xong là chia giường ra ngủ riêng đấy à?”

Một câu trúng ngay tim đen.

Câu này làm Thu Nhuận chẳng biết trả lời sao cho phải. Cuối cùng vẫn là Mỹ Thư đứng ra giảng hòa: “Bác Lương, cháu thấy cái giường này vẫn còn tốt, hay là cứ giữ lại đi ạ? Căn phòng này rộng thế kia mà.”

“Ở đây có cái bình phong, hay là cứ đặt giường cũ ở phía ngoài bình phong, ngày thường nghỉ chân hay ngồi chơi cũng tiện ạ.”

Mẹ Lương có thể không nể mặt con trai, nhưng mặt mũi của Mỹ Thư thì bà nhất định phải giữ. Thế là bà phẩy tay: “Vậy thì nghe theo lời Tiểu Giang.”

Nhưng ánh mắt bà nhìn con trai vẫn đầy vẻ cảnh cáo, ý bảo: Lương Thu Nhuận, anh mà dám kết hôn xong rồi chia phòng chia giường ngủ riêng thì xem tôi có xử anh không.

Lương Thu Nhuận rũ mắt, giọng điệu không mềm không cứng nhưng lại mang theo vài phần không cho phép từ chối: “Mẹ, căn phòng này là phòng cưới của con và Tiểu Giang, cứ để chúng con tự bài trí là được. Hay là... mẹ cứ về nghỉ ngơi trước đi ạ?”

Mẹ Lương: “?”

Mẹ Lương: “?”

Đứa con trai này của bà đúng là "có tiền đồ" rồi, giờ còn dám đe dọa cả mẹ nó nữa. Bà nhất quyết không đi.

Thu Nhuận ngước mắt, ánh nhìn ôn hòa nhưng lại mang theo một áp lực khó tả: “Hay là, mẹ cũng muốn tham gia vào thế giới hai người của chúng con?”

Đến cả mẹ Lương cũng bị ánh mắt của con trai làm cho chùn bước. Bà hít một hơi sâu, đáp lại một câu không nhẹ không nặng: “Mẹ không muốn tham gia vào thế giới hai người của các con, mẹ chỉ muốn tận hưởng thế giới hai người với Tiểu Giang thôi.”

Nhìn thấy gương mặt con trai cứng đờ lại, mẹ Lương trong lòng hả dạ vô cùng. Bà quay sang chào Mỹ Thư: “Vậy mẹ không làm phiền hai đứa nữa.”

“Ngoài ra, chúc hai đứa đi Thượng Hải chơi vui vẻ nhé.”

“Về đây mẹ sẽ thanh toán hết mọi chi phí cho.”

Mỹ Thư cười ngọt ngào: “Cháu cảm ơn bác Lương ạ.”

Đích thân tiễn mẹ Lương ra về xong, cô quay lại hơi oán trách Thu Nhuận: “Sao anh lại nói chuyện với mẹ như thế, không sợ bà chạnh lòng ạ?”

Lại còn có người dám đuổi mẹ đẻ mình đi cơ chứ, trái lại cô là con dâu còn chẳng muốn bà về. Mỹ Thư nghĩ thầm, quan hệ gia đình trên đời này chắc chỉ có nhà này là ngược đời như vậy.

Lương Thu Nhuận mím môi: “Tiểu Giang.”

“Dạ?” Mỹ Thư khó hiểu nhìn sang.

“Chúng ta mới là những người có quan hệ thân cận nhất.”

Anh nhấn mạnh: “Chính vì có anh, mới có mẹ chồng.” Chứ không phải có mẹ chồng trước rồi mới đến anh đâu.

Nhìn cái bản mặt nghiêm nghị của Thu Nhuận lúc này, trong đầu Mỹ Thư bỗng nảy ra một ý nghĩ không tưởng: “Lão Lương, không lẽ anh đang... ghen đấy chứ?”

Giọng cô mềm mại, lại mang theo chút kinh ngạc. Kết hợp với gương mặt tròn nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay, trông cô lúc này xinh đẹp vô cùng.

Bị Mỹ Thư đ.â.m trúng tim đen, vẻ mặt Thu Nhuận thoáng chút mất tự nhiên, anh lập tức lảng sang chuyện khác: “Chúng ta xem bàn trang điểm nên đặt ở đâu đi.”

Mỹ Thư như phát hiện ra lục địa mới, cô đi giật lùi trong phòng, vuốt cằm nhìn Thu Nhuận, cười hì hì: “Được thôi, nhưng chúng ta tiếp tục chủ đề khi nãy đi mà?” Cô không vạch trần anh, trái lại còn giữ cho anh chút thể diện.

Thu Nhuận nhận ra điều đó, anh ngước nhìn cô, lòng bỗng mềm đi: “Chủ đề gì?”

“Cái giường cũ ấy chứ gì nữa?”

“Lúc nãy chẳng phải là lừa bác Lương sao, bảo là để lại trong phòng này nhưng thực ra để đây trông chẳng đẹp chút nào.”

Nói đoạn, Mỹ Thư ngồi phịch xuống cái giường cũ. Cú ngồi làm cô hụt hẫng, chẳng thấy chút lò xo nào cả, hoàn toàn là một tấm phản gỗ. Cô ngẩn người, đưa tay vỗ vỗ, cứng ngắc.

“Anh không lót nệm à?”

Thu Nhuận lắc đầu: “Anh quen ngủ giường gỗ rồi.”

Mỹ Thư vỗ vỗ thêm mấy cái: “Thế thì xong rồi, sau này chắc chắn hai đứa mình không ngủ chung được đâu.”

Cô thích ngủ giường mềm, anh lại thích giường cứng. Cái này cũng giống như việc không ăn chung một nồi được vậy. Mỹ Thư bắt đầu thấy lo lắng cho tình cảm của hai người sau này rồi.

Lương Thu Nhuận im lặng một lúc: “Sẽ không đâu.” Giọng anh rất khẽ.

Mỹ Thư không nghe rõ, cô vô thức ngẩng lên: “Anh nói gì cơ?”

“Không có gì.”

“Em vừa bảo để cái giường này ở đây không đẹp, vậy em muốn để đâu?” Thu Nhuận chuyển chủ đề.

Mỹ Thư nghĩ một lát: “Khiêng ra ngoài đi, để ở căn phòng nào mà anh thấy tiện ấy.”

“Tiện cho anh nghỉ ngơi.”

Cô lại nghĩ lệch đi rồi. Theo cái chứng bệnh không thể tiếp xúc với người khác của Thu Nhuận, hai người chắc chắn sẽ không ngủ cùng giường.

Thu Nhuận hiểu ý cô: “Vậy khiêng sang thư phòng đi.” Thư phòng là nơi anh làm việc hằng ngày, cũng là nơi anh ở lâu nhất khi ở nhà.

Mỹ Thư: “Sao cũng được ạ.”

“Anh thấy chỗ nào tiện thì khiêng sang đó.”

Thái độ của cô quá đỗi tùy tiện, lại mang chút vẻ chẳng quan tâm, điều này làm lòng Thu Nhuận dâng lên một cảm xúc khó tả. Anh nhìn cô chằm chằm hồi lâu mới hỏi: “Em không giận à?”

Chồng mới cưới đòi khiêng giường ra ngoài, đòi ngủ riêng phòng. Lẽ nào cô không giận chút nào sao?

Mỹ Thư ngạc nhiên: “Tại sao phải giận?”

“Chẳng phải lúc xem mắt chúng ta đã thỏa thuận xong rồi sao?”

“Ngủ riêng phòng mà.”

Cô chính vì ưng cái điều khoản này nên mới đồng ý kết hôn với anh đấy chứ.

Lương Thu Nhuận nghe xong thì tự mình dỗi hờn, anh lẳng lặng khiêng ván giường sang thư phòng một mình. Mỹ Thư chẳng hiểu mô tê gì, thôi thì mặc kệ anh.

Cô tự mình đi dạo quanh phòng ngủ lớn. Những người thợ vừa lắp xong ba khối tủ, trông thật sáng sủa. Tủ to, bề thế, phòng cũng rộng, hai thứ kết hợp lại trông rất hài hòa. Hơn nữa bàn trang điểm được sơn màu đỏ chu sa, chạm trổ hoa văn tinh xảo, gương soi cũng được lau chùi bóng loáng.

Mỹ Thư ngắm nghía hồi lâu.

Cô ngày càng thích căn phòng này, giường to tủ lớn, lại thêm một cái ghế bập bênh đặt ngay cạnh cửa sổ, vừa khéo đón được ánh nắng ấm áp mùa đông. Đến lúc đó sáng ngày ra, nằm trên ghế nghe nhạc, xem tivi, sưởi nắng.

Tốt nhất là lúc đó Thu Nhuận đi công tác. Lương Duệ đi học. Hì hì. Cuộc sống như thế nghĩ thôi đã thấy tuyệt vời biết bao.

Lương Thu Nhuận khiêng cái giường cũ sang thư phòng xong, đợi một lúc lâu cũng không thấy Mỹ Thư sang tìm mình. Anh hít một hơi sâu, trấn tĩnh lại rồi sang xem cô đang làm gì.

Kết quả là... vừa bước vào đã thấy Mỹ Thư đang soi gương cười rạng rỡ.

Giây phút này, Thu Nhuận bỗng nhiên hiểu thấu tại sao lúc nãy Lương Duệ lại giận đến thế.

“Tiểu Giang.”

Đúng lúc Mỹ Thư đang chìm đắm trong ảo tưởng tươi đẹp thì Thu Nhuận gọi cô. Mỹ Thư quay đầu lại, cười rạng rỡ: “Lão Lương, anh khiêng giường xong rồi à?”

Ánh nắng xuyên qua tuyết trắng rọi thẳng lên sườn mặt cô. Làn da trắng sứ như ngọc, vầng trán cao đầy đặn, đôi mắt cong cong, sống mũi cao, môi đỏ mọng, cằm không nhọn mà hơi tròn trịa, đường nét cực kỳ thanh tú.

Đúng là một mỹ nhân hiếm có.

Thu Nhuận nhìn cảnh tượng này mà ngẩn ngơ mất một lúc, anh bỗng quên bẵng mất lý do vì sao mình lại giận.

“Khiêng xong rồi.” Anh nghe thấy chính mình trả lời như vậy.

“Đồ đạc cơ bản đã vào vị trí cả rồi, anh thấy cũng ổn rồi đấy.”

“Vậy em xin phép về trước để dọn đồ đạc chuẩn bị mai đi nhé.”

Thu Nhuận “ừm” một tiếng: “Tiểu Giang.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.