[xuyên Không Trọng Sinh Tn70] Mỹ Nhân Cá Muối Gả Cho Giám Đốc Cuồng Công Việc - Chương 291
Cập nhật lúc: 24/12/2025 16:23
Những vết đỏ lan ra từng mảng lớn, trông đến phát khiếp.
"Thế mà anh còn dám...?"
Giang Mỹ Thư bỗng cuống cả lên, cô túm lấy cổ tay áo anh kéo lên một đoạn: "Đã thành ra thế này rồi, sao anh còn hôn em làm gì? Chẳng phải tự chuốc lấy khổ sao? Dị ứng khắp người thế này thì khó chịu biết bao nhiêu."
Lương Thu Nhuận để mặc cô quan tâm, anh không hề phản kháng, chỉ cúi đầu nhìn cô đắm đuối. Từ góc độ này, anh có thể thấy gương mặt cô tròn trịa như một viên bánh trôi nước, trắng trẻo, mềm mại, lại ửng hồng nhạt trông cực kỳ khỏe khoắn.
"Khó chịu chứ." Lương Thu Nhuận nghe thấy chính giọng mình vang lên, "Nhưng anh có chuyện còn quan trọng hơn cả việc bị dị ứng."
— Đó chính là hôn cô!
Giang Mỹ Thư bị hôn đến mức đầu óc quay cuồng, mãi khi nhìn kỹ lại Lương Thu Nhuận, cô mới phát hiện không chỉ cánh tay anh phủ đầy nốt đỏ mà ngay cả cổ và mặt cũng bắt đầu nổi lên. Nhìn đáng sợ vô cùng.
Mọi cảm xúc lãng mạn trong đầu Giang Mỹ Thư tan biến sạch sành sanh: "Lão Lương, anh nhìn mặt mình đi!"
Lương Thu Nhuận chỉ cảm thấy mặt hơi nóng và ngứa. Anh đưa tay sờ thử: "Sao thế?"
Giang Mỹ Thư vùng ra khỏi vòng tay anh, cô nhìn quanh một lượt rồi cầm chiếc gương trên bàn trang điểm tới soi thẳng vào mặt anh: "Anh nhìn xem, cả mặt anh toàn là nốt đỏ thôi." Cô nghi ngờ cứ đà này anh sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng mất.
Lương Thu Nhuận nhìn vào gương một lúc, khẽ im lặng rồi bảo: "Không sao đâu."
Anh nói vậy để trấn an cô, nhưng Giang Mỹ Thư không tin: "Đi bệnh viện ngay!" Cô kéo cánh tay anh: "Bây giờ đi bệnh viện hỏi xem tình trạng của anh rốt cuộc phải làm thế nào." Giang Mỹ Thư cảm thấy những vết đỏ trên người anh đang ngày một nghiêm trọng hơn.
Lương Thu Nhuận không muốn đi, dù sao bây giờ cũng đã là đêm 29 Tết, sắp sang mùng 30 rồi.
"Lão Lương, đi khám đi mà. Khám xong chúng mình về ngay."
Anh vẫn còn do dự, nhưng cảm giác buồn nôn nơi cổ họng khiến anh đứng chôn chân tại chỗ một hồi lâu không phản ứng kịp. Cuối cùng chẳng còn cách nào, anh đành nghe lời Giang Mỹ Thư đến bệnh viện.
Lúc ra khỏi nhà, cả hai đều lén lút như đi trộm vì sợ người trong nhà biết. Nhỡ bị phát hiện rồi hỏi tại sao lại đi bệnh viện thì biết trả lời thế nào? Chẳng lẽ bảo là "hôn nhau đến mức dị ứng"? Lương Thu Nhuận thà nghẹt thở còn hơn nói ra điều đó.
Lương Thu Nhuận vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như mọi khi, nhưng Giang Mỹ Thư thì như kẻ trộm, cô rón rén đi trước, khẽ khàng mở cửa. Cô không dám mở to vì sợ tiếng "két" sẽ làm mọi người tỉnh giấc, chỉ dám lách người qua khe cửa hẹp.
Sau khi ra ngoài, cô thò bàn tay trắng ngần vào vẫy vẫy Lương Thu Nhuận, hạ thấp giọng: "Mau ra đây."
Nhìn điệu bộ của cô, Lương Thu Nhuận bỗng thấy buồn cười. Dù cả người đang ngứa ngáy điên cuồng nhưng tâm trạng anh lại khá tốt.
"Đến đây." Anh cố tình nói thành tiếng.
Quả nhiên giây tiếp theo, trên mặt Giang Mỹ Thư hiện rõ vẻ kinh hoàng. Lương Thu Nhuận khẽ cười, nắm lấy cổ tay cô lách qua khe cửa. Đúng là cơ thể còn thành thật hơn cả lời nói.
Ra đến ngoài, Giang Mỹ Thư thở phào nhẹ nhõm, vỗ vào vai anh một cái: "Sao anh đột nhiên lại lên tiếng, dọa c.h.ế.t em rồi! Nhỡ làm mẹ, Lâm thúc với Lương Nhuệ tỉnh giấc, lát nữa họ hỏi anh trả lời thế nào?"
Lương Thu Nhuận im lặng không đáp. Cô thở dài, đi theo sau anh lên xe.
Khi cả hai đến bệnh viện đã là 10 giờ đêm. Cả bệnh viện thủ đô vắng hoe, chẳng có mấy bóng người. Giang Mỹ Thư kéo anh đi hỏi đồng chí trực ban ở phòng bảo vệ rồi mới tìm đến phòng cấp cứu.
Cũng thật khéo, bác sĩ trực đêm nay lại chính là bác sĩ Lý — người từng khám cho Lương Thu Nhuận trước đó. Thấy anh, bác sĩ Lý cũng ngẩn ra một lúc: "Đồng chí Lương, sao giờ này cậu lại tới bệnh viện?"
Lương Thu Nhuận tháo khăn quàng, cởi găng tay ra, lộ ra những mảng nốt đỏ vừa ngứa vừa nóng. "Dị ứng rồi." Anh đi thẳng vào vấn đề, "Cả người rất khó chịu." Hơn nữa anh còn thấy buồn nôn, hơi thở dồn dập, nhưng những điều này anh không hề nói với Giang Mỹ Thư.
Bác sĩ Lý vạch áo anh ra xem xét: "Dị ứng nặng đấy, cậu đã làm cái gì vậy?" Lương Thu Nhuận nói hơi ẩn ý: "Tôi có tiếp xúc với vợ một chút."
"Chỉ tiếp xúc đơn thuần thì không đến mức này đâu. Có phải bây giờ người cậu bắt đầu sốt cao, kèm theo buồn nôn, thở dốc, thậm chí là cảm giác sắp nghẹt thở không?" Sắc mặt bác sĩ Lý trở nên nghiêm trọng.
Giang Mỹ Thư mở to mắt kinh ngạc: "Lão Lương, anh có nhiều triệu chứng thế sao?" Lúc nãy anh còn không chịu đi khám, phải để cô ép mãi mới chịu đi.
Lương Thu Nhuận vì không muốn cô lo lắng nên mới giấu, giờ bác sĩ hỏi, anh mới gật đầu: "Đều có cả."
Bác sĩ Lý hỏi: "Thuốc trước đó có uống đều đặn không?" "Có uống ạ." "Lạ thật đấy." Bác sĩ Lý lẩm bẩm, "Lần trước tôi làm kiểm tra cho cậu đâu có nghiêm trọng thế này? Rốt cuộc hai người đã làm cái gì?"
Bầu không khí bỗng chốc im lặng. Lương Thu Nhuận không chịu nói. Giang Mỹ Thư bèn rụt rè lên tiếng: "Thì... chỉ hôn một cái thôi ạ." Cô còn thật thà bổ sung thêm: "Thật sự chỉ hôn một cái thôi, chưa làm gì khác cả."
Đúng là sự thật mà, sao chỉ hôn thôi mà phản ứng lại dữ dội thế này chứ?
Bác sĩ Lý cầm đèn pin soi vào mắt anh: "Há miệng ra tôi xem nào." Lương Thu Nhuận làm theo. "Hừ! Không soi thì thôi, soi xong tôi cũng thấy sốc luôn. Cậu đúng là kỳ lạ thật đấy, dị ứng kiểu gì mà lan cả vào lưỡi, cái lưỡi này 'nở hoa' luôn rồi à?"
Giang Mỹ Thư tò mò nhìn vào, quả nhiên thấy trên lưỡi anh hiện lên những đốm đỏ rực rỡ, nhìn kỹ trông như những bông hoa mẫu đơn nhỏ xíu, rất đẹp nhưng cũng rất kỳ dị. "Lưỡi nở hoa"? Đây là kiểu dị ứng gì vậy chứ?
Cô lo lắng hỏi: "Bác sĩ, giờ phải làm sao ạ?" Bác sĩ Lý đáp: "Tôi kê cho cậu ít t.h.u.ố.c kháng dị ứng, uống trước đi. Ngoài ra, lần trước tôi đã dặn rồi, cái này phải từ từ từng bước một, cậu định một bước lên trời luôn chắc?"
Lương Thu Nhuận không nói gì, nhận lấy t.h.u.ố.c rồi uống cạn. "Ở lại đây, tôi châm cứu cho mấy mũi xem hiệu quả thế nào."
Lương Thu Nhuận nhìn Giang Mỹ Thư, cô hiểu ý ngay: "Em đợi anh ở cửa nhé." Anh vâng một tiếng rồi cởi áo, nằm sấp trên chiếc giường bệnh trong phòng khám. Chiếc giường hơi hẹp và ngắn so với vóc dáng to lớn của anh, khiến nửa bắp chân anh phải thò cả ra ngoài.
Bác sĩ Lý vừa châm cứu vừa càu nhàu: "Có phải cậu 'ăn' nước miếng của người ta không?" Đợi khi chỉ còn hai người, ông mới hỏi thẳng như vậy.
Lương Thu Nhuận nằm sấp, vành tai hơi đỏ lên, nửa ngày mới lý nhí hỏi lại: "Bác sĩ, ông thấy ai hôn nhau mà không 'ăn' nước miếng không?"
Câu hỏi này khiến bác sĩ Lý á khẩu. Ông như muốn trả đũa, đ.â.m một mũi kim xuống: "Thấy rồi chứ, kiểu hôn lướt nhẹ chẳng phải đầy ra sao? Chỉ có cậu, Lương Thu Nhuận, tâm tư không sạch sẽ, cái miệng cũng không sạch sẽ, giờ thì hay rồi, lưỡi nở hoa, người nổi đầy nốt đỏ."
Lương Thu Nhuận bị đ.â.m đau đến mức hừ nhẹ một tiếng, anh trầm giọng biện minh: "Bác Lý, mỹ nhân ở ngay trong lòng, nếu tôi mà nhịn được thì tôi thành Liễu Hạ Huệ mất rồi." Anh không cho rằng mình có định lực cao siêu đến thế, dù sao anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường có thất tình lục d.ụ.c thôi.
Bác sĩ Lý bồi thêm một mũi: "Thế thì đáng đời cậu bị tôi đâm. Đúng là tự tìm khổ." Lương Thu Nhuận đáp: "Cam tâm tình nguyện."
"Cậu tình nguyện nhưng tôi thì không! Tết nhất đến nơi rồi cậu không để tôi yên ổn ăn cái Tết được à?" Bị xếp trực bệnh viện đã đủ bực rồi, giờ còn phải đi chữa cái bệnh "tự mình hại mình" này nữa, thật là hết nói nổi.
Lương Thu Nhuận nằm im không nói gì, mặc cho bác sĩ Lý châm liên tiếp mười mấy mũi cho đến khi trông anh như một con nhím. "Đợi 20 phút nhé. Cứ nằm yên đấy đừng động đậy." Lương Thu Nhuận thốt ra một chữ: "Lạnh." Nhiệt độ dưới 0 độ mà để anh cởi trần thế này, đúng là tra tấn.
Bác sĩ Lý liếc anh một cái: "Lạnh là đúng rồi, cho cậu hạ hỏa bớt đi." Nói xong, ông cầm bút viết đơn thuốc: "Đồng chí bên ngoài vào đây, cầm cái đơn này xuống tầng một bốc t.h.u.ố.c đi."
Giang Mỹ Thư vâng một tiếng rồi chạy đi lấy thuốc. Khi cô quay lại, Lương Thu Nhuận đã châm cứu xong. Bác sĩ vừa rút kim, anh liền mặc áo vào. Có thể thấy rõ những mảng đỏ trên người anh đã lặn đi rất nhiều.
"Đỡ hơn nhiều rồi đấy." Giang Mỹ Thư lại gần quan sát rồi khẽ nói.
