[xuyên Không Trọng Sinh Tn70] Mỹ Nhân Cá Muối Gả Cho Giám Đốc Cuồng Công Việc - Chương 328
Cập nhật lúc: 24/12/2025 16:28
Thực sự cậu chưa từng nghĩ tới chuyện đó. Nhưng khi thật sự gọi ra thành tiếng, mọi chuyện lại không khó khăn như cậu tưởng.
Giang Mỹ Thư đột nhiên bật cười: "Con đã gọi một tiếng 'mẹ nhỏ' rồi, dì bảo đảm con không phải quỳ nữa." Cô kéo Lương Duệ đứng dậy: "Đi, dì đưa con đi tìm ba con."
Lương Duệ không chịu dậy. Cậu là người xưa nay đối với hình phạt của ba mình luôn chấp nhận tuyệt đối, chưa bao giờ phản kháng. Căn phòng này cậu đã quỳ không biết bao nhiêu lần rồi. Trước việc Mỹ Thư muốn thay mình đi xin tha một lần nữa, Lương Duệ từ chối: "Không cần đâu dì." "Bây giờ thế này là tốt lắm rồi."
Cậu hiếm khi nở nụ cười, mang theo vẻ thỏa mãn: "Bụng được ăn no, nước được uống đủ, lại còn có băng bảo vệ đầu gối và gối lót, thế này là quá tốt rồi." "Đã rất tốt rồi."
Mỹ Thư còn muốn khuyên thêm, nhưng Lương Duệ cực kỳ kiên định: "Cứ vậy đi ạ." Cậu ngẩng đầu nhìn cô: "Mẹ nhỏ, dì đi nghỉ đi." Tiếng "mẹ nhỏ" này một khi đã gọi ra được, hình như không còn thấy ngượng miệng nữa.
Giang Mỹ Thư còn hơi do dự, Lương Duệ đã đẩy cô ra ngoài: "Dì đi đi, ở đây buổi tối nhiều muỗi lắm, dì đừng ở lại." Mỹ Thư định hỏi "Còn con thì sao??", nhưng thấy ánh mắt kiên quyết của cậu, cô rốt cuộc không nói thêm được gì.
Mỹ Thư vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại. Khi cô về đến phòng, Lương Thu Nhuận có vẻ đã ngủ say, không hề nhận ra cô vừa ra ngoài. Tuy nhiên, sau khi Mỹ Thư chìm vào giấc ngủ mê mệt, Lương Thu Nhuận đột nhiên ngồi dậy, nhìn cô một lúc lâu rồi khẽ thở dài, rón rén bước ra khỏi phòng.
Anh đi đến căn phòng Lương Duệ đang chịu phạt, đứng ở cửa quan sát một lát. Lương Duệ có vẻ đang ngủ gật, đầu cứ ngoẹo sang một bên rồi lại giật mình tỉnh, lặp đi lặp lại không ngừng. Dưới chân cậu là một chiếc gối lót, bên cạnh là bát đũa và bình nước, không khó để đoán ra ai đã mang chúng tới.
Lương Thu Nhuận chậm rãi bước vào, dường như không muốn làm phiền cậu. Chỉ là tấm chăn mỏng trên tay anh đã cầm từ rất lâu rồi. Lương Duệ nhận ra có người, giật mình mở mắt. Thấy ba đang đứng bên cạnh đồng hành cùng mình, cậu cứ ngỡ là đang mơ. Một hồi lâu sau mới lí nhí gọi: "Ba."
Lương Thu Nhuận "ừm" một tiếng: "Tỉnh rồi à?" Anh thuận tay khoác tấm chăn lên người con trai. Bây giờ tuy là tháng Tám trời rất nóng, nhưng về khuya nhiệt độ hạ xuống thấp, nếu cứ ngủ mà không đắp gì chắc chắn sẽ bị cảm lạnh.
Lương Duệ "dạ" một tiếng, có vẻ vẫn còn giận nên không muốn nói chuyện nhiều với ba. Lương Thu Nhuận cũng hiểu ý, anh cùng quỳ xuống cạnh con trai, thắp ba nén nhang lên bài vị. Sau đó anh mới hỏi: "Con có biết vì sao ta phạt con không?"
Lúc này là ba giờ sáng, bên ngoài trăng thanh gió mát, chỉ có tiếng dế kêu râm ran. Trong gian phòng nhỏ cực kỳ yên tĩnh, vì tình hình thời đại nên việc thờ cúng bài vị phải lén lút, không được để người ngoài thấy, nên căn phòng này nếu không chú ý sẽ không ai vào được.
Trong căn phòng nhỏ tĩnh lặng chỉ có hai cha con, Lương Duệ nghe câu hỏi thì trầm giọng đáp: "Con biết." "Vì sao?" Lương Thu Nhuận hỏi. Lương Duệ cúi đầu, giọng lí nhí: "Con không nên đưa mẹ nhỏ đi mạo hiểm cùng. Vì con không đủ năng lực bảo vệ cô ấy."
Đây chính là lý do vì sao lúc nãy Mỹ Thư có gọi thế nào cậu cũng không chịu đứng dậy. Hình phạt này là cậu đáng phải chịu. Cậu đưa Mỹ Thư ra ngoài nhưng lại không bảo vệ được cô vẹn toàn. Nếu lúc đó Mỹ Thư không phản ứng nhanh, có lẽ cả hai đều đã gặp họa. Cậu gặp họa thì không sao, cùng lắm là bị đ.á.n.h một trận, nhưng nếu là Mỹ Thư... Lương Duệ không dám nghĩ tới hậu quả.
"Biết vậy là được." Lương Thu Nhuận đứng dậy, nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã ba giờ sáng, vừa vặn đủ sáu tiếng. "Đứng lên đi." Anh đưa tay ra đỡ con trai.
Lương Duệ hơi bất ngờ. Cậu nhận ra từ rất lâu rồi, ba cậu chưa bao giờ có hành động thân mật hay đụng chạm cơ thể với cậu. Cậu nhìn bàn tay anh đưa ra, chần chừ một chút rồi mới nắm lấy. Lương Thu Nhuận không từ chối, anh dùng lực kéo cậu dậy một cách vững chãi. Điều này khiến trong lòng Lương Duệ thầm vui sướng, có vẻ như ba đang dần chấp nhận cậu rồi? Nghĩ vậy, cậu thấy vui vẻ hẳn lên, ngay cả vết bầm trên đầu gối cũng không còn thấy đau nữa.
Sau khi Lương Duệ đứng dậy, Lương Thu Nhuận cúi người nhặt chiếc gối dưới đất lên: "Cô ấy đưa à?" Lương Duệ gật đầu: "Vâng ạ." "Ba, ba đưa gối cho con được không?" "Làm sao?" Lương Duệ đáp: "Đây là mẹ nhỏ tặng con."
Nghe câu này, Lương Thu Nhuận sững người lại một lát. Anh đưa chiếc gối qua, giọng hơi khản: "Con chấp nhận cô ấy rồi sao?" Anh vốn biết Lương Duệ chỉ coi Mỹ Thư là bạn, chứ không coi là người thân, càng không coi là mẹ. Thế nên Lương Duệ toàn gọi thẳng tên cô. Bảo tôn trọng thì gọi tên cũng khó nói, bảo không tôn trọng thì nó lại sẵn sàng đỡ đao cho cô. Vì Mỹ Thư và cậu tuổi tác quá gần nhau nên Lương Duệ không gọi nổi tiếng "mẹ nhỏ". Nhưng hôm nay, cậu đã gọi ra được, lại còn gọi trước mặt anh.
Điều này khiến Lương Thu Nhuận cảm thấy cực kỳ an lòng, giống như tảng đá đè nặng trong lòng bấy lâu nay cuối cùng cũng được gỡ bỏ. "Mẹ nhỏ của con cực kỳ bảo vệ con, sau này hãy đối xử tốt với cô ấy." Lương Duệ "dạ" một tiếng, ôm chặt chiếc gối, đầu ngón tay bóp đến trắng bệch: "Ba, con hiểu mà."
Sáng hôm sau, Mỹ Thư vừa mới sáu giờ đã giật mình tỉnh giấc. Cô nhìn đồng hồ rồi định chạy sang phòng bên cạnh xem Lương Duệ. Thế nhưng vừa ra cửa đã thấy Lương Thu Nhuận đang tắm mình trong nắng sớm tập quân thể quyền. Động tác của anh uyển chuyển như nước chảy mây trôi, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy sự sắc bén trong từng đường quyền, khác hẳn với dáng vẻ thư sinh thường ngày.
"Dậy rồi à?" Nhận ra tiếng động phía sau, Lương Thu Nhuận thu quyền, cả người dần thả lỏng. Anh quay lại, thấy Mỹ Thư mặc chiếc váy ngủ không tay, cánh tay trắng ngần như ngó sen để lộ dưới nắng. Mỹ Thư gật đầu, ngập ngừng hỏi: "Lương Duệ về phòng chưa anh?" "Ba giờ sáng nó đã về nghỉ rồi."
Mỹ Thư nghe vậy lập tức thở phào: "Vậy thì tốt quá. Mà... sao anh biết hay vậy?" "Anh đi đưa nó về mà." Lương Thu Nhuận vận động xong, trên chóp mũi trắng trẻo lấm tấm mồ hôi, trượt xuống xương quai xanh rồi biến mất sau n.g.ự.c áo. Một vẻ đẹp vừa nam tính vừa thanh khiết khó tả.
Mỹ Thư hơi khựng lại, ngượng ngùng dời mắt đi. Dù đã thân mật với anh nhiều lần trên giường, nhưng đối diện với vẻ đẹp này cô vẫn thấy thẹn thùng. Cô cố lái sang chuyện khác: "Anh không giận nó nữa à?" Rõ ràng tối qua nhắc đến việc phạt Lương Duệ anh còn nghiến răng nghiến lợi, vậy mà sáng nay đã khác hẳn, còn đưa con về phòng nữa.
"Phạt là phạt, thương là thương. Đó là hai chuyện khác nhau." Lương Thu Nhuận bước đến trước mặt cô dưới ánh bình minh, gương mặt tuấn tú như được mạ một lớp vàng. "Chuyện của nó em không cần lo lắng, còn sớm, vào ngủ thêm giấc nữa đi."
Mỹ Thư còn do dự nhưng anh đã đẩy vai đưa cô vào phòng: "Ngủ đi, mới có sáu giờ thôi. Tầm chín giờ hãy dậy, lúc đó đồng chí Vương cũng làm xong bữa sáng rồi." Mỹ Thư gật đầu. Tối qua cô ngủ không ngon vì lo cho đầu gối của Lương Duệ, giờ nghe anh nói vậy cô cũng thuận theo luôn.
Khi cô tỉnh dậy lần nữa đã là mười rưỡi sáng. Tinh thần sảng khoái hẳn lên. "Lương Duệ đâu rồi?" Cô thấy đồng chí Vương đang dọn bát đũa liền hỏi. "Cậu ấy chưa dậy ạ." Mỹ Thư nghĩ ngợi rồi uống một hơi sữa đậu nành: "Đừng gọi nó, cứ để nó nghỉ ngơi."
Ăn xong, Mỹ Thư định đi thăm chị gái và cháu ngoại. Thấy trong nhà có hai túi đường đỏ, cô mang theo luôn, lấy thêm hai phiếu sữa bột để lát qua cửa hàng Hoa Kiều mua thêm hai hộp mang biếu. Đúng lúc cô định ra cửa thì Lương Duệ gọi giật lại: "Dì đi đâu đấy?"
Cậu mới ngủ dậy, tóc tai bù xù như ổ gà, chạy ra vội đến nỗi rơi mất một chiếc dép, cứ như sợ Mỹ Thư sẽ bỏ đi mất vậy. Mỹ Thư ngạc nhiên giơ đồ trong tay lên: "Dì đi thăm em gái và mấy đứa nhỏ, chiều dì về." Lương Duệ không chút do dự: "Con đi với dì. Nghỉ hè rồi, con không muốn ở nhà một mình buồn lắm." Mỹ Thư nghĩ bụng để nó ở nhà một mình cũng không yên tâm, bèn gật đầu: "Vậy con đi thay quần áo đi, dì chờ ở ngoài."
