[xuyên Không Trọng Sinh Tn70] Mỹ Nhân Cá Muối Gả Cho Giám Đốc Cuồng Công Việc - Chương 344
Cập nhật lúc: 24/12/2025 16:31
Gương mặt ông Lương cực kỳ khó coi: "Mặt mũi của chúng nó? Chúng nó có phải cốt nhục của tôi đâu mà tôi phải quan tâm đến mặt mũi? Tần Uyển Như, chính bà đã làm ra những chuyện gì, lẽ nào bà còn không rõ sao?"
"Bà ở ngoài kia lén lút kiếm một lũ con hoang, chẳng lẽ lại không cho phép tôi ở ngoài sinh một đứa trẻ nối dõi tông đường danh chính ngôn thuận cho nhà họ Lương này?"
Những lời này nói ra thật độc địa và tàn nhẫn. Bà Lương cả đời này làm việc gì cũng tận tâm tận lực, kể từ khi biết ông Lương đổ vấy nước bẩn lên đầu ông Lâm, bà đã cắt đứt hoàn toàn liên lạc với người đó. Trong quan hệ nam nữ, bà chưa bao giờ vượt quá lễ nghĩa dù chỉ nửa bước.
Bà run rẩy vì giận dữ: "Họ Lương kia, ông dơ bẩn thì đừng có nghĩ ai cũng dơ bẩn như ông. Tôi không giống ông, tôi không làm nổi loại chuyện đó."
Ông Lương cười lạnh: "Chuyện tôi có con ở ngoài, nếu bà dám hé môi nói ra, xem tôi có bóp c.h.ế.t bà không!"
Nói đoạn, ông ta lại ra tay. Bà Lương né được, vung tay tát thẳng vào mặt ông ta một cái, móng tay sắc lẹm cào thành những vệt m.á.u dài. Ông Lương đau đớn, m.á.u điên nổi lên, ông ta dùng sức bóp chặt cổ bà: "Tôi đã nói rồi, bà mà dám nói ra, tôi sẽ bóp c.h.ế.t bà."
Bà Lương vùng vẫy, vớ được đồ vật gì cũng đem ra đ.á.n.h ông ta nhưng bà không phải là đối thủ. Ngay lúc bà cảm thấy hơi thở đã yếu ớt như sắp đứt đoạn...
Bên ngoài vang lên một tiếng hét thất thanh: "Á á á á á!" "G.i.ế.c người rồi!"
Trần Hồng Kiều cả đêm suy nghĩ, luôn cảm thấy số tiền kia là mẹ chồng lén lút trợ cấp riêng cho thím hai Thẩm Minh Anh. Bà ta không phục, định bụng nhân lúc đêm tối bà Lương đang mơ màng để vào thương lượng đòi tiền. Nhưng không ngờ lại chứng kiến cảnh tượng bố chồng đang bóp cổ mẹ chồng dã man như vậy.
Tiếng hét này làm ông Lương giật mình buông tay. Ông ta trừng mắt nhìn Trần Hồng Kiều một cái rồi ôm khư khư phong bao lì xì, lảo đảo chạy biến ra ngoài.
Ông ta vừa đi, bà Lương mềm nhũn đổ gục bên giường, hơi thở thoi thóp, nhìn bộ dạng cực kỳ nguy kịch. Trần Hồng Kiều run bần bật, đưa tay lên mũi bà Lương: "Mẹ... mẹ ơi." "Mẹ đừng dọa con mà?" Bà ta sợ đến phát khóc, gào lên: "Người đâu! Mau đến đây! Có chuyện lớn rồi!"
Tiếng kêu cứu này không chỉ đ.á.n.h động cả nhà họ Lương mà ngay cả nhà Lương Thu Nhuận ở vách bên cạnh cũng nghe thấy. Thu Nhuận vốn đang ôm Mỹ Thư dỗ cô ngủ, nghe động tĩnh liền lập tức cảnh giác. Anh đắp lại chăn cho Mỹ Thư, vén màn xuống: "Anh sang chỗ mẹ xem sao, em cứ nghỉ ngơi đi."
Mỹ Thư cũng nghe thấy tiếng chị dâu cả gào khóc, giọng quá chói tai nên khó lòng phớt lờ: "Em cũng đi xem." Giọng cô hơi yếu vì trận "mây mưa" lúc nãy, cổ họng còn hơi khản.
Lương Thu Nhuận lắc đầu, cài kỹ móc màn để đảm bảo không có muỗi chui vào, dặn khẽ: "Ngoan, em cứ ngủ đi, anh sang xem một lát rồi về ngay."
Mỹ Thư còn muốn gượng dậy nhưng thực sự cô không còn sức, đôi chân mỏi nhừ như bún, hễ cử động là run rẩy. Cô kéo chăn che kín vai: "Vậy anh sang xem có chuyện gì, nếu không sao thì về sớm nhé."
Lương Thu Nhuận ừ một tiếng, mặc quần áo rồi bước ra ngoài. Anh thấy Lương Duệ cũng bị đ.á.n.h động, liền dặn con: "Dì con ở nhà một mình sợ, con cứ đứng đây trông chừng." Lương Duệ hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn nghe lời bố.
Lương Thu Nhuận sải bước sang nhà cũ. Khi anh đến nơi, hiện trường đã loạn thành một đoàn: "Mẹ, mẹ không sao chứ?", tiếng người gọi, người múc nước, người sơ cứu nhốn nháo cả lên.
Thu Nhuận gạt đám đông ra, đi thẳng vào trong, gương mặt lộ rõ vẻ lo âu: "Chuyện gì thế này?" Trên cổ bà Lương hiện rõ hai vết hằn đỏ rực. Bà không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nằm đó, ngay cả nước cũng không muốn uống.
Nhìn vết thương trên cổ mẹ, ánh mắt Lương Thu Nhuận chợt tối sầm, đầy sát khí: "Ông ta về rồi à?" Người có thể ra tay độc ác như vậy với mẹ anh, ngoài cái gã súc vật kia ra thì chẳng còn ai khác.
Bà Lương im lặng. Trần Hồng Kiều run rẩy kể lại: "Con định sang tìm mẹ, liền thấy bố đang đè mẹ lên giường bóp cổ, cái thế đó nhìn như... như muốn lấy mạng mẹ vậy."
Nắm đ.ấ.m của Lương Thu Nhuận siết chặt lại, anh bế bổng bà Lương lên trước mặt mọi người: "Đi bệnh viện. Anh hai, ra lấy xe đi!"
Nhưng lấy đâu ra xe bây giờ? Lương Thu Tùng còn đang ngẩn người thì Thu Nhuận đã bế mẹ ra ngoài: "Gọi điện cho thư ký Trần, bảo anh ấy lái xe đến đón ngay lập tức!" Thẩm Minh Anh nghe thấy thế liền chạy biến đi gọi điện.
Trong khi chờ xe, bầu không khí trong phòng cực kỳ căng thẳng. Lương Thu Chương, Lương Thu Diệp và Lý Mẫn đứng một bên quan sát, không ai nói câu nào.
May mắn là không phải đợi lâu, thư ký Trần đã lái xe tới. Thấy cảnh này, anh ta tái mặt, vội mở cửa xe: "Lãnh đạo!" Lương Thu Nhuận bế mẹ lên xe, suốt quá trình anh không hỏi thêm câu nào. Thấy xe chật, anh chỉ nhìn lướt qua mọi người: "Chị dâu hai, chị lên xe đi cùng. Còn những người khác, đi tìm ngay cái gã họ Lương kia cho tôi!"
Đến lúc này, anh thậm chí còn không muốn gọi một tiếng "bố" nữa.
Sau khi xe đi khuất, nhà họ Lương như vỡ tổ. Lương Thu Chương – với tư cách là anh cả – lầm bầm: "Để một mình Thu Nhuận đi, chúng ta không đi liệu có ổn không?" Trần Hồng Kiều vừa nghe thế liền cấu mạnh vào tay chồng: "Anh có tiền không? Anh đi thì chăm sóc được mẹ hay trả được viện phí? Không có tiền thì đi làm gì?" Nghe vợ nói, Thu Chương lập tức im bặt.
Lão tam Lương Thu Diệp ngáp một cái, kéo vợ là Lý Mẫn vào phòng: "Thôi, chuyện này có chú tư lo rồi, không đến lượt mình đâu." Lý Mẫn thấy cũng đúng, thế là hai vợ chồng vào ngủ tiếp. Anh cả thấy vậy cũng lủi thủi đi ngủ. Nửa đêm nửa hôm còn có cho người ta ngủ không cơ chứ?
Đến khi Lương Thu Tùng quay lại thì thấy mọi người đã tản ra hết, anh cảm thấy thật lạnh lòng: "Thu Nhuận vừa dặn chúng ta đi tìm người, sao mọi người không đi mà lại đi đâu hết thế?" "Ngủ chứ đâu. Chú tư lo hết rồi, chúng ta có xúm lại cũng chẳng bằng một góc của nó, đi chỉ thêm vướng chân thôi," Thu Diệp thản nhiên đáp. Anh cả Thu Chương cũng tán thành: "Chắc bố chạy xa rồi, để mai tính."
Lương Thu Tùng tức đến run người: "Anh cả, anh ba, mẹ suýt bị đ.á.n.h c.h.ế.t mà các anh vẫn ngủ được à?" Nhưng họ chẳng thèm quan tâm. Thu Tùng không lay chuyển được anh em mình, đành gọi mấy đứa con dậy, dặn chúng ngay trong đêm tỏa ra đi tìm ông Lương.
Tại bệnh viện, sau khi đưa bà Lương đi kiểm tra, Lương Thu Nhuận hỏi bác sĩ: "Mẹ tôi sao rồi?" "Không ổn lắm," bác sĩ đưa tờ kết quả cho anh, "Vết bóp quá mạnh đã làm tổn thương xương thanh quản. Chỗ này bị thương không chỉ đau mà sau này còn rất khó phát ra tiếng."
Cơ mặt Lương Thu Nhuận đanh lại: "Ngoài ra còn vết thương nào khác không?" Vì là con trai nên lúc kiểm tra anh không vào trong, toàn bộ do Thẩm Minh Anh hỗ trợ. "Trên người có vài vết bầm tím, nhưng không quá nghiêm trọng. Quan trọng nhất vẫn là vùng cổ, cần nằm viện theo dõi thêm."
Đêm đó, Lương Thu Nhuận ở lại bệnh viện trông mẹ.
Sáng hôm sau, Mỹ Thư tỉnh dậy, toàn thân mỏi nhừ phải vịn tường mới bước ra được sân. Cô thấy Lương Duệ đang ngồi mài dao, lưỡi d.a.o sáng loáng dưới ánh mặt trời đến nhức mắt. Mỹ Thư giật mình, tỉnh cả ngủ: "Lương Duệ, con làm gì thế?"
Cô định giằng lấy con d.a.o nhưng Lương Duệ né được, cậu nói không cảm xúc: "Tìm lão già đó, c.h.é.m lão!" Mỹ Thư kinh hãi: "Con định c.h.é.m ai?" Lương Duệ cụp mi, ánh d.a.o phản chiếu sự lạnh lẽo: "Dì chưa biết sao, đêm qua lão già đó suýt nữa bóp c.h.ế.t bà nội tôi rồi." Cậu cũng chẳng muốn gọi là ông nội nữa.
Mỹ Thư sững người: "Cái gì? Thế mẹ... bà nội con giờ sao rồi? Người đang ở đâu?" "Bố tôi đưa bà vào bệnh viện rồi. Giờ cả nhà họ Lương đang đi săn lùng cái con súc vật đó." Mỹ Thư cố ép mình bình tĩnh lại: "Bà ở bệnh viện nào?" "Bệnh viện Hiệp Hòa."
Lương Duệ không vào viện, vì cậu đã chọn gia nhập đội quân đi lùng sục "lão súc vật" kia để tính sổ.
