[xuyên Không Trọng Sinh Tn70] Mỹ Nhân Cá Muối Gả Cho Giám Đốc Cuồng Công Việc - Chương 394
Cập nhật lúc: 24/12/2025 16:38
Nói cho cùng, trong mắt Giang Mỹ Lan, em gái mới là người nhà mình nhất, kế đến là cha mẹ, rồi mới tới Giang Nam Phương và anh cả Giang Đại Lực.
Trong lúc Giang Mỹ Lan còn đang suy nghĩ m.ô.n.g lung, Giang Mỹ Thư đã chạy ra ngoài gọi Lương Nhuệ, Lương Phong và Giang Nam Phương quay về. Cô cũng rất thẳng thắn:
"Có mối làm ăn kiếm tiền đây, các con có làm không?"
Lời vừa dứt, mắt Lương Nhuệ sáng rực lên: "Chuyện gì thế ạ?" Hắn bây giờ cực kỳ hứng thú với việc kiếm tiền.
Giang Mỹ Thư không giấu giếm, nói khẽ: "Bán pháo."
Cái này ——
Lương Nhuệ đồng ý ngay lập tức: "Làm thế nào ạ?"
Lương Phong cũng hăng hái muốn thử. Chỉ có Giang Nam Phương là hơi do dự: "Đây là đầu cơ trục lợi, nếu bị phát hiện thì e là xong đời mất." Cậu vốn tính cẩn thận, nhát gan từ bé.
Câu nói của Giang Nam Phương lập tức nhận về cái lườm cháy mặt từ Lương Nhuệ: "Muốn kiếm tiền mà lại không muốn chịu rủi ro?" "Trên đời làm gì có chuyện tốt thế hả?"
Giang Nam Phương ngẫm nghĩ: "Nếu rủi ro quá lớn, tỉ lệ chi phí và lợi nhuận sẽ không kinh tế." Cậu bắt đầu lải nhải phân tích như hòa thượng tụng kinh.
Giang Mỹ Lan liếc Giang Mỹ Thư một cái như muốn bảo: Thấy chưa, đúng như chị nói nhé, không rủ được Nam Phương đâu. Tính cách cậu em trai này vốn dĩ là thế, bảo thủ cẩn thận, đi bước nào chắc bước nấy. Cậu sinh ra chỉ để đọc sách, học tập, thậm chí sau này rất hợp để làm nghiên cứu khoa học.
Giang Mỹ Thư nghĩ ngợi rồi bảo: "Nam Phương, nếu em không muốn đi thì cứ ở nhà trông nhà cũng được." "Mấy người tụi chị đi là đủ rồi, nhưng tiền đề là em phải giữ bí mật. Kế đến, em sẽ bỏ lỡ cơ hội này." Sắc mặt Giang Mỹ Lan cũng nghiêm túc hơn: "Nam Phương, khuyết điểm trong tính cách của em là quá bảo thủ, ít nói, không biết cách giao tiếp với người khác. Đây là một cơ hội rèn luyện rất tốt, nếu em bỏ lỡ thì sau này sẽ không còn đâu."
Cơ hội này là do Giang Mỹ Thư cố gắng tranh thủ từ chỗ chị cả cho cậu em út. Nếu lần này cậu từ bỏ, cô chắc chắn rằng sau này có những cơ hội tương tự, chị cả tuyệt đối sẽ không chọn dắt theo Giang Nam Phương nữa.
Giang Nam Phương thoáng chút đấu tranh. Lương Nhuệ vỗ bộp một nhát vào vai cậu: "Còn do dự gì nữa hả? Nam Phương, tôi mà là ông thì tôi đồng ý ngay. Cơ hội kiếm tiền dâng tận miệng mà không nắm lấy, thế nào? Ông tính sau này lên cấp ba, lên đại học vẫn cứ ngửa tay xin tiền nhà à?" "Ông không nghĩ xem bố mẹ ông còn đi làm được mấy năm nữa?"
Câu nói này khiến mặt Giang Nam Phương trắng bệch ra. Cậu luôn biết mình là gánh nặng của gia đình, anh cả đã kết hôn, hai chị cũng đã xuất giá, giờ mọi chi tiêu lớn nhất trong nhà đều đổ dồn vào cậu. Cậu là thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn, lúc nào cũng thấy đói, nhưng phiếu lương thực mỗi tháng chỉ có bấy nhiêu, trước đây toàn phải nhịn đói đến cồn cào cả ruột gan.
Sau này anh cả ra ở riêng, các chị đi lấy chồng, lương thực trong nhà mới dư dả đôi chút nhưng vẫn không đủ. May mà sau khi hai chị lấy chồng, cuộc sống đều khấm khá lên, nhất là chị hai Giang Mỹ Thư, tháng nào cũng gửi thêm lương thực, phiếu và tiền về. Thú thực, cũng nhờ vậy mà Nam Phương mới bắt đầu được ăn no, không còn cảnh đang ngồi trong lớp mà hoa mắt chóng mặt vì đói nữa.
Nghĩ thông suốt rồi, Giang Nam Phương không còn do dự: "Em cũng đi." Cậu trả lời dứt khoát: "Em cũng muốn kiếm tiền."
Cậu ngẩng đầu nhìn Giang Mỹ Thư, dù không nói gì nhưng cô hiểu ý cậu: Như vậy chị hai có thể bớt phải trợ cấp cho nhà mình đi. Nam Phương luôn lo chị hai cứ bù đắp cho nhà mẹ đẻ mãi thì cuộc sống ở nhà chồng sẽ không tốt. Giờ có cơ hội kiếm tiền, cậu không nắm lấy thì đúng là quá tệ bạc.
Thấy cậu đồng ý, Giang Mỹ Thư khẽ thở phào. Cô thực ra không quan tâm chuyện trợ cấp, với tài sản của cô hiện giờ, mỗi lần cho nhà mẹ ba năm mươi đồng chẳng thấm tháp gì, tiền lãi ngân hàng mỗi năm cô tiêu còn chẳng hết, đúng chuẩn một phú bà thực thụ.
"Đã đồng ý rồi thì sắp xếp thôi."
Giang Mỹ Thư và Giang Mỹ Lan trao đổi ánh mắt, Giang Mỹ Lan mới lên tiếng: "Vốn ban đầu mỗi người là năm mươi đồng."
Lương Nhuệ buột miệng: "Ít thế á? Thế thì làm ăn nhỏ quá." Trước đây hắn toàn làm phi vụ bốn chữ số cơ mà.
Giang Mỹ Lan nhìn hắn: "Giá nhập một xu rưỡi, bán ra một hào. Năm mươi đồng đủ cho cậu nhập hai bao tải hàng rồi. Mà bán hết hai bao đó, nghĩa là lợi nhuận ít nhất tăng gấp năm lần. Tức là thu về ít nhất năm trăm đồng."
Nghe đến đây, Lương Nhuệ nuốt nước bọt cái ực, không dám chê đây là làm ăn nhỏ nữa. Làm ăn nhỏ nhưng ăn tiền to!
Thấy hắn im re, Giang Mỹ Lan biết hắn đã tâm phục khẩu phục: "Lát nữa chúng ta đạp xe đi, đến xưởng pháo nhập hàng trước rồi mới đến các điểm bán. Chia làm hai người một nhóm, một người canh chừng, một người buôn bán. Phải nhanh nhẹn vào, thấy tình hình không ổn là vác hàng lên xe chạy ngay."
Đây rõ ràng là kinh nghiệm xương m.á.u của Giang Mỹ Lan. Đám Lương Nhuệ gật đầu lia lịa, ghi nhớ mấy địa điểm cô viết ra.
"Những chỗ này có đông trẻ con không ạ?" Lương Phong thận trọng hỏi thêm. Loại pháo này chỉ có trẻ con mới dám mua, chứ phụ huynh mấy ai nỡ bỏ tiền ra.
Giang Mỹ Lan gật đầu: "Cứ đến đầu ngõ và khu Vương Phủ Tỉnh, chỗ nào đông trẻ con, nhất là con trai thì nhào tới. Đến đó chẳng cần nói gì nhiều, cứ mang pháo ra đốt trước mặt chúng nó cho nghe tiếng nổ. Con trai tự nhiên là mê mấy thứ này, cứ ném một cái đùng xuống đất là kiểu gì cũng có một đám bu quanh ngay."
Nghe vậy, không chỉ Lương Phong mà cả Lương Nhuệ cũng sáng mắt lên, tròng mắt xoay chuyển liên tục, huých khuỷu tay vào Giang Mỹ Thư: "Chị em dì đúng là biết làm ăn thật đấy." Mấy chiêu này hắn có nghĩ cũng không ra, nhưng qua lời Giang Mỹ Lan thì mọi thứ lại trơn tru như đúng rồi.
Giang Mỹ Thư đầy tự hào: "Chị ấy là người làm kinh doanh bẩm sinh mà." Thậm chí hơn phân nửa số tiền cô kiếm được cũng là nhờ ý tưởng của chị gái. Nếu không có chị, cô nghi là mình đã trở thành một con "cá mặn" chỉ biết ăn rồi chờ c.h.ế.t.
Lương Nhuệ thấy bộ dạng cô thì lầm bầm: "Tôi khen chị gái dì, dì tự hào cái gì chứ?" Giang Mỹ Thư lườm hắn: "Tôi thích đấy, không được à?"
Giang Mỹ Lan nhìn cách họ trêu chọc nhau mà thầm cảm thán: May là tính tình em gái tốt, chứ nếu là cô, cô vốn ưa thắng và nóng tính, Lương Nhuệ mà nói giọng đó là cô lật mặt ngay từ đầu rồi. Thế nên tính cách con người đúng là kỳ diệu. Từ khi đổi cuộc hôn nhân, đời hai chị em đều rẽ sang hướng khác hẳn. Như vậy cũng tốt.
"Được rồi, giờ đi mượn xe đạp." Giang Mỹ Lan mỉm cười: "Hai người một nhóm một xe, thanh ngang phía trước để hàng, ghế sau chở người. Người bán và người canh chừng phải tách biệt nhau. Người canh chừng tuyệt đối không được vào giúp, chỉ tập trung để ý xung quanh thôi. Có biến là đạp xe tới hốt người bán đi ngay, đừng do dự. Hàng có đang lỡ tay bán dở, tiền chưa thu về cũng kệ, người quan trọng hơn. Còn người là còn của. Chỉ cần không bị mấy người đeo băng đỏ bắt được là còn cơ hội gỡ lại."
Đây là kinh nghiệm lăn lộn vỉa hè suốt hai năm qua của Giang Mỹ Lan. Cô không bị bắt là nhờ cảnh giác, chạy nhanh và quan hệ tốt với những người bán hàng xung quanh để báo tin cho nhau. Cả đám nghe xong đều suy ngẫm.
"Chia nhóm thế nào, các em tính xong chưa?"
Mấy người nhìn nhau, Giang Mỹ Thư bảo: "Em dẫn Nam Phương, Lương Nhuệ dẫn Lương Phong."
Lương Nhuệ phản đối ngay: "Không." "Tôi muốn cùng nhóm với dì, để Lương Phong dẫn Nam Phương." (Truyện gốc viết nhầm tên Nam Phương thành Lương Nhuệ ở đoạn này).
Thấy Giang Mỹ Thư định từ chối, Lương Nhuệ nói: "Dì đừng coi thường Lương Phong, hai vụ làm ăn cuối năm ngoái đều là tôi dắt nó làm đấy, nó thạo việc nhanh lắm."
Giang Mỹ Thư nhíu mày, Lương Nhuệ bồi thêm một câu với giọng điệu hơi nũng nịu: "Tôi chỉ muốn cùng nhóm với dì thôi."
Giang Mỹ Thư chưa trả lời, cô quay sang hỏi Lương Phong: "Nam Phương chưa va chạm kinh doanh bao giờ, em đi cùng nó có ổn không?" Cô sợ hai đứa mọt sách này lại dắt nhau vào rắc rối.
Lương Phong hơi do dự: "Em không biết, nhưng có thể thử ạ."
"Đừng thử nữa." Giang Mỹ Thư chốt hạ: "Thế này đi, địa điểm đầu tiên dì sẽ dắt Nam Phương." Lương Nhuệ định cãi, cô ngắt lời ngay: "Hết đợt một Nam Phương và Lương Phong có kinh nghiệm rồi thì chúng ta đổi lại, dì với Lương Nhuệ một nhóm, Nam Phương với Lương Phong một nhóm, thế được không?"
Lần này Lương Nhuệ không phản đối nữa. Lương Phong và Nam Phương cũng gật đầu đồng ý.
Giang Mỹ Lan nhướn mày: "Vậy đi mượn xe đi, một tiếng sau tập hợp trước cửa xưởng pháo phía Nam thành phố."
Giang Mỹ Lan và Thẩm Chiến Liệt giờ đã có tiền nên mua hẳn hai chiếc xe đạp cho tiện. Cô cho Giang Mỹ Thư mượn một chiếc, chiếc còn lại cô dùng với chồng. Còn Lương Nhuệ và Lương Phong thì dắt cái xe "phượng hoàng" cũ nát từ thời tám hoánh của bố Giang ra, đi lên là kêu cọc cạch cọc cạch.
