[xuyên Không Trọng Sinh Tn70] Mỹ Nhân Cá Muối Gả Cho Giám Đốc Cuồng Công Việc - Chương 477

Cập nhật lúc: 24/12/2025 16:51

Vị thiếu gia giàu có ấy vậy mà cũng có lúc đi làm tài xế cho người khác, không, nhìn giống "chân sai vặt" hơn.

Giang Mỹ Thư đứng bên cạnh chứng kiến cảnh này, cô hỏi Lương Thu Nhuận: "Chúng ta không can thiệp sao?"

Lương Nhuệ và Lương Phong học bổ túc, cô và Lương Thu Nhuận cũng không nghỉ ngơi quá sớm mà thường chọn cách ở bên cạnh chờ các con học xong, rồi cùng ra tiễn Trần Thanh. Trời mưa có chút se lạnh, Lương Thu Nhuận cởi chiếc áo sơ mi đang mặc khoác lên vai Giang Mỹ Thư, rồi mới thong thả nói: "Mặc kệ cậu ta đi, cậu ta là người trưởng thành rồi, cần phải tự chịu trách nhiệm cho những việc mình làm."

Giang Mỹ Thư bấy giờ mới yên tâm, cô thấy hơi lạnh nên theo bản năng rúc vào lòng Lương Thu Nhuận một chút: "Không biết thầy Trần có đồng ý với cậu ta không nữa?"

Điều này thì Lương Thu Nhuận cũng không rõ.

Trên xe.

Trần Thanh vừa ngồi vào, Kiều Gia Huy đã xăng xái chạy lên chạy xuống thắt dây an toàn cho anh: "Thầy Trần, thầy ngồi vững chưa? Nếu ổn rồi là em bắt đầu nổ máy đấy nhé."

Thằng bé này tuy ngốc nhưng cũng biết với điều kiện gia đình của Trần Thanh thì chắc chắn chưa bao giờ được ngồi xe hơi, nên hắn mới đặc biệt nhắc nhở một câu. Trần Thanh "ừ" một tiếng, anh ngồi trên ghế, lặng lẽ cảm nhận cái cảm giác khoan khoái mà chiếc xe hơi mang lại.

Thế nhưng không có. Chẳng có lấy một chút cảm giác thú vị nào cả.

Anh nhìn chiếc xe, rồi lại nhìn Kiều Gia Huy, trong lòng tự nhủ: Bất kể là Kiều Gia Huy hay chiếc xe này, anh đều không thích. Nhìn thấy kẻ thù sống tốt chính là nguyên nhân cốt lõi khiến anh không thể thích nổi.

Khổ nỗi, Kiều Gia Huy từ nhỏ tới lớn vốn chẳng biết nhìn sắc mặt người khác là gì, hắn vẫn luôn mồm lải nhải: "Thầy ngồi vững nhé, em đạp ga đây."

"Đưa thầy đi cảm nhận cảm giác như đang bay."

Mười một rưỡi đêm, bên ngoài tĩnh lặng như tờ, chỉ có tiếng động cơ xe hơi gầm rú chạy thẳng từ Tiểu Bạch Lầu đến con hẻm dân cư hỗn tạp, bẩn thỉu và rách nát. Xe dừng lại.

Kiều Gia Huy quay đầu: "Thầy Trần, kích thích không?"

"Có phải mệt mỏi cả ngày, ngồi xe 'bay' một chuyến là tan biến hết mệt nhọc không?"

Trả lời hắn là một tiếng động mà Trần Thanh thực sự không nhịn nổi: "Oẹ!"

Anh nôn đầy lên người Kiều Gia Huy.

Kiều Gia Huy: "..."

Phản ứng đầu tiên của Kiều Gia Huy không phải là bộ vest mới may giá năm trăm đồng bị bẩn, mà là thốt lên: "Thầy Trần, thầy không sao chứ?"

"Lỗi tại em, em phóng nhanh quá làm thầy bị xóc đến mức nôn ra, thật là xin lỗi thầy quá."

Hắn định tới đỡ Trần Thanh nhưng bị anh từ chối. Trần Thanh lảo đảo bám vào cửa xe bước xuống, tựa vào gốc cây đa bên đường nôn thốc nôn tháo. Kiều Gia Huy đứng bên cạnh chờ, mãi đến khi Trần Thanh nôn xong, hắn mới buông một câu uể oải: "Thầy Trần, ngay cả lúc nôn trông thầy cũng đẹp nữa."

Một người văn nhã sạch sẽ, đến nôn cũng mang theo vài phần tư thái, cộng thêm khuôn mặt quá đỗi nhợt nhạt kia. Thậm chí một kẻ "mù chữ" như Kiều Gia Huy cũng hiếm hoi nảy ra một câu trong đầu: Đúng là như "liễu yếu đào tơ", đẹp cực kỳ.

Trần Thanh: "..."

Trần Thanh lấy khăn tay lau miệng, mặt trắng bệch, sắc môi nhạt thếch: "Nói đi, anh tìm tôi có việc gì."

Dựa trên những gì anh biết về Kiều Gia Huy, hắn tuyệt đối không phải loại người thích nịnh bợ.

Kiều Gia Huy ngập ngừng: "Thầy bảo em nói thì em nói thật đấy nhé."

"Thì thầy cũng biết em đến từ nhà họ Kiều ở Hương Cảng, nhà em giàu lắm. Chẳng là em sang Dương Châu này rồi, lão già nhà em ở bển thiếu sự quản giáo..."

Trần Thanh day day thái dương: "Nói vào trọng tâm đi."

Kiều Gia Huy: "Vâng vâng."

"Trọng tâm là lão già nhà em nuôi một cô nhân tình mới ngoài hai mươi. Em muốn chi một khoản tiền lớn thuê thầy sang Hương Cảng quyến rũ cô ta, thầy có làm không?"

Trần Thanh: "..." Trần Thanh: "..."

Khuôn mặt trắng bệch của Trần Thanh ngay lập tức đỏ bừng lên vì tức giận, người vốn dịu dàng như anh lần đầu tiên thốt ra lời cay độc: "Kiều Gia Huy, đầu óc anh có bệnh à?" Mà nghĩ ra được cái cách bẩn thỉu như thế này.

Kiều Gia Huy không phục: "Sao lại có bệnh?"

"Thầy không phải đang thiếu tiền sao? Em tìm cho thầy một công việc tốt, giúp thầy giàu lên nhanh chóng."

"Hơn nữa còn giải quyết được mối lo trong lòng em, làm cho lão già mất nhân tình, để cô ta yêu thầy, rồi thầy đá cô ta, chẳng phải là một mũi tên trúng ba con nhạn sao?"

Gân xanh trên trán Trần Thanh giật giật, gần như là nghiến răng nghiến lợi: "Kiều Gia Huy, anh đừng có nằm mơ."

Anh từng nghĩ sau này có năng lực sẽ quay lại nhà họ Kiều để báo thù người đàn ông mặt người dạ thú kia, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đi làm kẻ thứ ba. Càng không bao giờ nghĩ đến việc đi tranh giành người đàn bà của người cha về mặt sinh học của mình.

Thế này là cái gì chứ? Phim cẩu huyết cũng không đến mức cẩu huyết như thế này.

"Thôi được rồi, thầy đừng kích động, thầy không muốn thì thôi, em đi tìm người khác là được." Nhìn khuôn mặt anh vàng như sáp, Kiều Gia Huy lo anh sẽ lăn ra c.h.ế.t mất.

"Thầy bình tĩnh lại đi." Hắn cũng chẳng biết an ủi người khác thế nào, bèn từ trong túi rút ra một xấp tiền "Đại Đoàn Kết" (tờ 10 tệ): "Bồi thường tinh thần, bồi thường tinh thần đây."

"Thực sự là em xin lỗi thầy."

Trần Thanh nhìn xấp tiền kia, đó là số tiền mà cả đời này anh cũng không kiếm nổi, vậy mà cứ thế được Kiều Gia Huy dâng đến trước mặt. Một sự tự ti và u ám trong khoảnh khắc xộc thẳng lên tim.

Anh hận Kiều Gia Huy. Anh hận mọi người trong nhà họ Kiều.

Trần Thanh nhắm mắt lại, anh sợ cảm giác của mình bị lộ ra ngoài, sợ bị bại lộ thân phận. Anh chàng sinh viên nghèo Trần Thanh, nuôi người mẹ ốm yếu, theo lẽ thường thì cả đời này cũng không có cửa đứng trước mặt ông Kiều. Khoảng cách giữa họ giống như một vực thẳm không thể vượt qua.

Mà bây giờ, trước mặt anh lại bày ra một con đường tắt. Có thể khiến anh ngay lập tức tiếp cận đối phương.

Trần Thanh d.a.o động. Anh đấu tranh hồi lâu, khi mở mắt ra lần nữa, trong lòng đã có quyết định. Trên khuôn mặt quá đỗi thanh tú ấy lúc này chỉ còn sự kiên quyết.

"Bao nhiêu."

"Cái gì cơ?" Kiều Gia Huy đang định quay đi, nghe thấy Trần Thanh nói liền quay lại: "Thầy nói gì? Em nghe không rõ."

Mưa rơi kèm theo gió thổi, hạt mưa đập xuống đất kêu tách một tiếng, thổi tan lời nói của Trần Thanh.

Trần Thanh c.ắ.n chặt môi dưới, sắc môi trắng bệch vì dùng lực quá mạnh mà hiện lên màu đỏ diễm lệ, anh lặp lại: "Tôi nói là, tôi giá bao nhiêu?"

Vừa dứt lời, Kiều Gia Huy nhảy dựng lên: "Thầy đồng ý rồi sao? Thầy đồng ý chuyện em nói rồi à?"

Trần Thanh bướng bỉnh lặp lại: "Bao nhiêu tiền?"

Kiều Gia Huy: "Ba nghìn, không, năm nghìn. Không, nếu thầy có thể cuỗm được cô nhân tình của lão già đi, em cho thầy mười nghìn (một vạn)."

"Tiền này không liên quan gì đến lão già cả, là tiền tự em kiếm được đấy."

Tiền hoa hồng từ xưởng Hoành Thái đều nằm trong túi hắn cả. Có thể nói, chỉ cần Trần Thanh làm được việc này, hắn đảm bảo Trần Thanh sẽ trở thành "Vạn nguyên hộ" (hộ giàu có mười nghìn tệ). Kiều Gia Huy thừa biết danh hiệu Vạn nguyên hộ ở đại lục có giá trị cao đến mức nào.

Trần Thanh đứng dưới mưa, mặc cho nước mưa thấm đẫm khuôn mặt và cơ thể mình. Nước mưa lạnh lẽo khiến đầu óc anh tỉnh táo hơn bao giờ hết.

"Tôi đồng ý."

"Kiều Gia Huy, tôi đồng ý với anh."

Hy vọng anh đừng hối hận.

Kiều Gia Huy nghe anh đồng ý, lập tức vui sướng nhảy cẫng lên như thằng ngốc: "Thầy yên tâm, thầy Trần, nếu thầy làm được, em chắc chắn sẽ không bạc đãi thầy đâu, chắc chắn đấy."

Trần Thanh không hỏi chi tiết, anh chỉ nói: "Có điều hiện tại tôi chưa thể đi Hương Cảng, phải đợi Lương Nhuệ và Lương Phong học xong tôi mới đi được."

Anh nhận lời dạy bổ túc trước, sau đó mới nhận "đơn hàng" này của Kiều Gia Huy. Thứ tự trước sau Trần Thanh vẫn phân biệt rõ ràng.

Kiều Gia Huy: "Cái đó là đương nhiên, thi cử của Lương Nhuệ và Lương Phong là quan trọng nhất."

"Còn lão già nhà em..." Hắn lẩm bẩm, "Lão ấy năm mươi lăm rồi, theo lý mà nói dù muốn sinh con cũng chẳng dễ dàng gì."

Chẳng phải chỉ có hai tháng thôi sao? Hắn đợi được!

Chuyện Trần Thanh đồng ý với Kiều Gia Huy, mãi đến ngày hôm sau Giang Mỹ Thư mới biết, và cũng là do chính miệng Kiều Gia Huy kể lại.

Kiều Gia Huy là người không giấu được chuyện gì, hay nói đúng hơn là không giấu được trước mặt Giang Mỹ Thư và Lương Thu Nhuận. Hai năm sang đại lục, họ là số ít những người bạn chân chính của hắn.

Giang Mỹ Thư nghe xong thấy thật không thể tin nổi: "Tại sao thầy Trần lại đồng ý với chú?"

Kiều Gia Huy vuốt mái tóc rẽ ngôi ba bảy, không hề bóng mỡ mà ngược lại còn có chút vẻ lãng t.ử bất cần: "Dĩ nhiên là vì em chi đậm rồi."

"Chị dâu ơi, em đưa hẳn mười nghìn đấy, mười nghìn tệ."

"Đó là số tiền người bình thường cả đời cũng không kiếm nổi."

"Chưa kể, thầy Trần còn có người mẹ ốm yếu nữa. Em nói câu này hơi khó nghe, nhưng có mười nghìn này, may ra thầy ấy có thể kéo dài mạng sống cho mẹ thêm một thời gian."

Đó mới là sự thật. Đúng vậy, Kiều Gia Huy đã đoán trúng một phần sự thật. Trần Thanh đồng ý với Kiều Gia Huy, một phần chính là vì cân nhắc đến người mẹ bạo bệnh. Vì gia cảnh túng quẫn, bà Trần bao năm qua sinh bệnh đều c.ắ.n răng chịu đựng, cùng lắm là mua ít t.h.u.ố.c giảm đau, chứ tiền dư giả trong nhà là không có.

Còn về chữa bệnh nan y thì càng không có khả năng. Thậm chí học phí thời đi học của Trần Thanh cũng là đi vay mượn. Thành ra sau khi tốt nghiệp, một thời gian dài tiền anh kiếm được đều đem đi trả nợ hết.

Giang Mỹ Thư nghe xong không nhịn được nói: "Chú biết rõ gia cảnh thầy Trần không tốt mà còn lấy chuyện này ra để dụ dỗ người ta."

Kiều Gia Huy bóc một hạt hướng dương thảy vào miệng, nhởn nhơ nói: "Chị dâu, sao lại gọi là dụ dỗ được? Đây rõ ràng là hai bên tình nguyện mà."

"Em không ép thầy ấy, thầy Trần cũng tự nguyện đồng ý."

"Tự nguyện." Hắn nhấn mạnh.

Giang Mỹ Thư cạn lời: "Vậy khi nào anh ta đi Hương Cảng?"

Kiều Gia Huy: "Anh ấy bảo phải đợi Lương Nhuệ và Lương Phong học xong đã."

Giang Mỹ Thư tính toán thời gian: "Vậy là còn hai tháng nữa."

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.