[xuyên Không Trọng Sinh Tn70] Mỹ Nhân Cá Muối Gả Cho Giám Đốc Cuồng Công Việc - Chương 482
Cập nhật lúc: 25/12/2025 04:17
Thấp hơn bình thường ba điểm, mà đây lại còn là môn thế mạnh của cậu.
Giáo sư Quách đã có chuẩn bị từ trước, ông lấy từ trong túi áo ra một bộ đề toán, đưa cho Lương Phong: "Cháu cầm lấy làm bộ đề này đi, để ta xem học lực thực tế thế nào."
Lương Phong nhận lấy đề, tìm một chiếc bàn rồi bắt đầu đặt bút viết. Lương Nhuệ đứng bên cạnh quan sát, không nói lời nào. Giáo sư Quách chú ý đến cậu: "Cháu là cậu học sinh đứng thứ ba toàn trường Trung học số 1 trong kỳ thi vừa rồi đúng không?"
Ông vẫn còn nhớ Lương Nhuệ. Lương Nhuệ hơi bất ngờ: "Thầy biết cháu ạ?"
Giáo sư Quách ừ một tiếng: "Các thầy bên văn phòng tuyển sinh của trường ta đã đến trường cháu, rồi qua tận nhà tìm nhưng đều hụt cả."
"Điều khiến mọi người ngạc nhiên nhất là với học lực bình thường của cháu, cháu lại dám đăng ký vào Thanh Hoa, sau đó còn được Thanh Hoa trúng tuyển nữa."
Việc Lương Nhuệ trúng tuyển Thanh Hoa đến ngay cả thầy giáo cấp ba của cậu cũng chưa biết, nói chi đến bản thân Lương Nhuệ. Cậu vẻ mặt đầy nghi hoặc: "Sao thầy biết cháu đỗ Thanh Hoa?" Bây giờ giấy báo nhập học còn chưa phát, mới chỉ vừa công bố điểm số mà thôi.
Giáo sư Quách mỉm cười hóm hỉnh: "Ta thì cái gì chẳng biết. Nhưng mà..." Ông liếc nhìn Giang Nam Phương và Lương Phong một cái: "Cháu không muốn học cùng trường với mấy thằng bạn thân, anh em tốt của cháu sao?"
Ông cười trông như một lão hồ ly, khiến Lương Nhuệ nổi hết da gà: "Hồi trước thì có muốn ạ, nhưng sau đó cháu thấy mình không xứng. Cái hạng 'ba ngày đ.á.n.h cá, hai ngày phơi lưới' như cháu, thôi thì cứ để cháu sang bên Thanh Hoa phá phách là được rồi."
Dĩ nhiên, có một câu cậu không nói ra: Cậu đã đỗ được Thanh Hoa rồi, việc gì phải sang Khoa Đại làm gì? Sang Khoa Đại để suốt ngày bị Giang Nam Phương và Lương Phong quản giáo à? Cậu đâu có khùng!
Giáo sư Quách cười nhìn cậu, cũng không thấy làm tiếc, một lúc sau mới nói: "Cái tính cách này của cháu đúng là hợp sang Thanh Hoa thật. Dễ sống."
Người vào Khoa Đại đa phần đều giống như Giang Nam Phương, lầm lì ít nói, chỉ chuyên tâm vào nghiên cứu.
Lương Nhuệ không tiếp lời, chỉ nhìn Lương Phong đang cắm cúi viết, cậu liền tìm cách lân la với Giáo sư Quách: "Giáo sư Quách này, Lương Phong chắc chắn sẽ được Khoa Đại nhận đúng không ạ?"
Đây rõ ràng là đang dò hỏi. Giáo sư Quách nhìn thấu tâm tư của cậu: "Chẳng phải nó đang làm đề đó sao?" Ông tuyệt nhiên không nói trước kết quả.
Để mặc Lương Nhuệ tự suy diễn, cậu cũng chẳng thấy hụt hẫng, cứ thế đứng bên cạnh xem Lương Phong làm bài. Một tiếng sau, Lương Phong làm xong đề, thấp thỏm đứng dậy nộp cho Giáo sư Quách.
Giáo sư Quách luôn mang theo bút đỏ, thuận tay chấm bài ngay tại chỗ. Chấm xong, nhìn con số 53 trên trang giấy, mặt Lương Phong lập tức trắng bệch: "Cháu chưa bao giờ... chưa bao giờ thi được số điểm thấp thế này." Cậu biết, cái điểm số này mà đưa ra thì coi như xong đời.
Nào ngờ, Giáo sư Quách lại cười híp mắt: "Làm tốt lắm."
"Trong số những người từng làm bộ đề này, cháu là người thứ hai đạt trên 50 điểm đấy, còn lại đa phần toàn mười mấy điểm thôi."
Nghe câu này, Lương Phong sững sờ: "Hả?"
Giang Nam Phương đứng bên cạnh giải thích: "Lương Phong, cậu biết hồi đó tớ thi đầu vào được bao nhiêu điểm không?" Lương Phong lắc đầu.
"Tớ thi còn chẳng cao bằng cậu đâu, nhưng tớ làm một bộ đề khác."
Lương Phong chấn động: "Cậu thi còn thấp hơn tớ?" Trong mắt cậu, Giang Nam Phương chính là bậc "học thần" rồi.
Giang Nam Phương gật đầu rồi nhìn sang Giáo sư Quách: "Thầy ơi, thành tích của Lương Phong đạt yêu cầu chưa ạ?"
Giáo sư Quách gật đầu: "Chỉ riêng điểm môn Toán này thôi đã đủ để cháu nó được tuyển thẳng rồi. Đi thôi, ta đưa cháu đi gặp lão Vu."
"Hồi trước lão vì muốn tranh Nam Phương với ta mà suýt sứt đầu mẻ trán, giờ ta đền cho lão một đứa giỏi Toán, để xem sau này lão còn dám mỉa mai ta nữa không."
Chẳng ai ngờ được, Lương Phong cứ thế mà nhập học Khoa Đại. Chuyện vốn tưởng khó như lên trời, nhưng đến chỗ thầy của Giang Nam Phương lại chỉ cần qua một bộ đề, rồi được giới thiệu cho người quen. Trong lúc Lương Phong còn chưa kịp định thần, cậu đã được làm thủ tục nhập học.
Vô lý sao được, khoa Toán vốn dĩ đang cực kỳ thiếu nhân tài, những học sinh như Lương Phong mà không "ra tay" sớm, để cậu chạy sang chuyên ngành khác thì mới là tổn thất của họ.
Khi bước ra khỏi Khoa Đại lần nữa, chỉ còn lại Giang Mỹ Thư và Lương Nhuệ. Lương Phong đã bị "bắt lính" ngay trong đêm để đi thực hiện các phép đo đạc tính toán. Đúng là không cho cậu lấy một con đường sống.
Lương Nhuệ lẩm bẩm: "Sau này ngày tháng của Lương Phong ở Khoa Đại chắc chắn là 'vui' lắm đây." Khác với bậc học thần như Giang Nam Phương, Lương Phong chỉ là một học bá bình thường, đến cái nơi hội tụ toàn thiên tài thế này, đúng là bị nghiền ép không thương tiếc.
Giang Mỹ Thư thì trút được gánh nặng trong lòng: "Dù Lương Phong có chịu khổ thế nào ở đó, cháu nó cũng sẽ thấy hạnh phúc thôi." Dù sao thì cậu cũng đã vào được ngôi trường mơ ước.
"Cũng đúng ạ." Lương Nhuệ cảm thán, "Nam Phương, giờ tầm ảnh hưởng của cậu lớn thật đấy." Chuyện khó như lên trời mà vào tay Giang Nam Phương lại được giải quyết nhẹ nhàng như không.
Giang Nam Phương bị khen đến ngượng: "Đâu phải do tớ, rõ ràng là do bản thân Lương Phong có năng lực mà." Trước tiên là điểm của Lương Phong đủ ngưỡng vào Khoa Đại, sau đó là cậu giỏi Toán, mà khoa Toán đang thiếu người. Đó mới là trọng điểm.
Lương Nhuệ chẳng thèm tranh luận: "Thôi đi, cậu là giỏi nhất rồi, không có cậu làm sao tụi tớ biết chỉ tiêu tuyển sinh của trường?" Nếu không có thông tin nội bộ đó, chẳng biết họ còn phải lo âu đến bao giờ.
Giang Nam Phương ra hiệu im lặng: "Đừng rêu rao ra ngoài nhé. Tớ nghe thầy nói cậu đỗ Thanh Hoa rồi, chưa kịp chúc mừng cậu nữa."
Lương Nhuệ lắc đầu, đôi mày sắc sảo rũ xuống: "Tớ là mèo mù vớ phải cá rán thôi." Nói trắng ra là thuần túy do may mắn.
"May mắn cũng là một loại năng lực mà."
Lương Nhuệ không quen với vẻ nghiêm túc này của Giang Nam Phương, cậu khoác tay lên vai bạn, lôi lôi kéo kéo: "Nói mau, có phải cậu đang giấu tớ bao nhiêu bí mật không?"
"Đi đi đi, tụi mình lẻn ra sau lưng chị cậu nói chuyện. Mau khai ra, hồi học đại học cậu có đối tượng chưa?"
Chương 201: Hai hợp một, cầu đặt mua...
Câu hỏi này Giang Mỹ Thư muốn không nghe thấy cũng khó. Cô có chút cạn lời, nhưng phần nhiều là bực mình với Lương Nhuệ, cô vỗ bộp lên vai cậu, mắng khẽ: "Lương Nhuệ, cháu đừng có mà dạy hư Nam Phương nhà thím nhé."
Lương Nhuệ nghe vậy cười hì hì: "Đồng chí Giang, thím nói thế là hơi thiên vị rồi nha. Nam Phương năm nay mười chín, tuổi mụ là hai mươi, đang độ thanh xuân phơi phới, cậu ấy có đối tượng thì cũng đâu có gì lạ?"
Lời này khiến Giang Mỹ Thư không còn gì để cãi, mà Giang Nam Phương cũng lúng túng không kém. Cậu thẹn đến đỏ cả mặt, chỉ có những lúc này, cậu mới thấp thoáng hình dáng của ngày xưa.
"Đừng có nói lung tung nữa." Giang Nam Phương ép mình bình tĩnh lại, "Lần này mọi người về đây ở lại bao lâu? Để em xin nghỉ phép đến ở cùng mọi người."
Giang Mỹ Thư lắc đầu: "Thôi không cần đâu, không ở lâu được, thím cháu mình phải về Dương Châu sớm. Công việc bên đó bận rộn không dứt ra được." Cô mà đi lâu, để một mình anh Nhuận trông coi xưởng Hoành Thái rồi cả sạp hàng bên kia, e là anh mệt c.h.ế.t mất.
Giang Nam Phương có chút thất vọng, cậu cụp mi mắt, đôi lông mi dài rũ xuống như hai chiếc quạt nhỏ: "Không thể ở thêm hai ngày sao ạ?" Đã lâu lắm rồi cậu không gặp chị Hai. Cũng lâu rồi chưa gặp chị Cả. Nhưng so với chị Cả, cậu nhớ chị Hai nhiều hơn.
Nhìn Giang Nam Phương như vậy, Giang Mỹ Thư rốt cuộc cũng mềm lòng: "Vậy chị ở lại đây ba ngày, lúc đó chúng ta gặp nhau ở nhà nhé?" Nhà mà cô nói là nhà họ Giang, ngôi nhà cũ trước khi cô đi lấy chồng. Đó mới là nơi thân thuộc nhất với Giang Nam Phương.
Mắt Giang Nam Phương sáng rực lên: "Em đi xin nghỉ ngay đây."
Giang Mỹ Thư cười dịu dàng: "Thế thầy có mắng em không?"
"Không đâu ạ." Giang Nam Phương nói nhanh, "Từ lúc vào trường đến giờ em chưa xin nghỉ buổi nào cả." Ngay cả khi sốt cao 39 độ cậu vẫn bám trụ hiện trường, thực tế Giáo sư Quách cũng rất thương cậu. Dù phòng thí nghiệm bận rộn nhưng ông coi trọng sức khỏe của cậu hơn, vì người từng trải đều hiểu sức khỏe là vốn quý nhất.
Vì thế khi Giang Nam Phương xin nghỉ, dù đang thiếu người nhưng Giáo sư Quách vẫn sảng khoái phê duyệt: "Đi mà ở bên người nhà cho tốt."
Giang Nam Phương dạ một tiếng, cảm ơn thầy rồi rời đi với vẻ hân hoan hiếm thấy. Giáo sư Quách nhìn theo, trong lòng có chút an ủi, cảm thán với lão Vu bên cạnh: "Nam Phương nhà tôi cuối cùng cũng có chút khí chất trẻ con rồi."
Nghe cái giọng điệu "Nam Phương nhà tôi", rõ ràng là ông đã coi cậu như con cháu trong nhà. Lão Vu vẫn đang thực hiện các bài kiểm tra toàn diện cho Lương Phong, nghe vậy đẩy gọng kính lão lên, khinh khỉnh: "Thật là dày mặt, còn 'Nam Phương nhà tôi' nữa, người ta có họ Quách đâu?"
Giáo sư Quách chẳng chút hổ thẹn, gương mặt chữ điền đầy vẻ tự hào: "Là đệ t.ử của tôi là đủ rồi."
Bên ngoài, Giang Nam Phương xin nghỉ xong bước ra, Giang Mỹ Thư và Lương Nhuệ vẫn đang đợi. Mùa đông thủ đô khá lạnh, tuyết bắt đầu rơi nặng hạt. Hai người đứng giữa trời tuyết, đầu đã lấm tấm bạc vì tuyết đậu.
Giang Nam Phương chạy vội tới: "Chị! Lương Nhuệ!"
Lương Nhuệ bàn bạc với cậu: "Tối nay qua nhà tớ ở đi được không? Nhà tớ có giường sưởi, có chậu than, còn được tắm nước nóng nữa. Mai tụi mình hẵng qua nhà cậu?" Cậu và Giang Mỹ Thư ngồi tàu hỏa mấy ngày trời, người ngợm đã bắt đầu "bốc mùi" rồi.
Giang Nam Phương ngẩn ra một chút: "Được chứ." Cậu đồng ý ngay lập tức: "Là em sơ suất, quên mất chị và cậu đã vất vả đi đường dài."
Cậu đồng ý dứt khoát quá làm Lương Nhuệ cảm thấy mình như đang bắt nạt bạn, đ.â.m ra ngại ngùng: "Thôi bỏ đi, tụi tớ tắm rửa xong là qua nhà cậu ngay."
