[xuyên Không Trọng Sinh Tn70] Mỹ Nhân Cá Muối Gả Cho Giám Đốc Cuồng Công Việc - Chương 91

Cập nhật lúc: 24/12/2025 03:02

Cô vốn luôn tôn sùng chủ nghĩa thực dụng, lẽ ra nên chọn chiếc đầu tiên, nhưng chiếc đồng hồ hiệu Mai Hoa này lại quá sức đẹp mắt. Đeo trên tay dường như tỏa ra hào quang, khiến làn da cũng trắng trẻo thêm vài phần. Cô thực sự rất thích chiếc thứ hai.

Nhân viên bán hàng đã quá quen với những vị khách do dự như thế này, chị ta liền giới thiệu: "Đồng hồ Thượng Hải vì thương hiệu nổi tiếng, chất lượng tốt nên giá đắt nhất, tận hai trăm mười đồng."

Đây gần như là món đồ xa xỉ trong những thứ xa xỉ rồi. Giang Mỹ Thư nghe đến giá này thì không khỏi hít một hơi lạnh.

"Hiệu Mai Hoa thì danh tiếng tốt, giá bán một trăm sáu mươi đồng. Rất nhiều đồng chí sẵn lòng mua nó, không chỉ vì đẹp mà còn vì nó là dòng thiết thực nhất trong mấy mẫu này, vừa đẹp mà giá lại thấp hơn."

"Còn đồng hồ Thiên Tân giá một trăm ba mươi đồng. Tuy nhiên, có lẽ vì chúng ta đều là người Bắc Kinh gốc nên có phần hơi xem thường hàng Thiên Tân, thà thêm ba mươi đồng nữa để mua hiệu Mai Hoa." Đó chính là niềm kiêu hãnh của người Bắc Kinh.

Giang Mỹ Thư nghe xong, nhìn chiếc Mai Hoa trên cổ tay, rồi lại cầm chiếc Thượng Hải lên xem. Chiếc Mai Hoa thực sự rất xinh, nhưng chất lượng có lẽ không bằng hiệu Thượng Hải. Cô rơi vào trạng thái khó lựa chọn. Thấy hiệu Mai Hoa tốt, hiệu Thượng Hải cũng tốt, xét về góc độ kinh tế thì nên chọn Mai Hoa, nhưng cái mặt đồng hồ to của hiệu Thượng Hải cô cũng rất ưng.

Lương Thu Nhuận dường như nhìn ra điều gì, anh rủ mắt nhìn cổ tay cô: "Thích cả hai nên không biết chọn cái nào sao?"

Giang Mỹ Thư "vâng" một tiếng: "Dạ đúng ạ." Giọng cô mềm mại: "Cảm thấy mỗi cái đều có ưu điểm riêng, thật khó bỏ."

Cô gái nhỏ da dẻ trắng trẻo, giọng nói nũng nịu, lúc nhíu mày trông thật khiến người ta vô thức mà mềm lòng. Lương Thu Nhuận cũng không ngoại lệ, anh suy nghĩ rồi bảo: "Vậy thì gói cả hai chiếc lại đi."

Câu nói này khiến mắt Giang Mỹ Thư trợn tròn: "Như vậy cũng được ạ?"

Cô chưa bao giờ dám nghĩ tới chuyện này. Không phải không dám nghĩ, mà thực tế quá phũ phàng, cô căn bản không có tiền. Quan niệm tiêu dùng từ kiếp trước của cô đã hoàn toàn sụp đổ chỉ sau vài ngày xuyên không tới đây. Khi mà cái bụng còn chưa no, cô dĩ nhiên chẳng có tâm trí đâu mà nghĩ đến đồ xa xỉ.

"Tất nhiên là được." Thấy cô ngạc nhiên, ánh mắt Lương Thu Nhuận mang theo vài phần ôn hòa: "Đồng chí, giúp tôi gói cả hai chiếc đồng hồ này lại."

Lời anh vừa dứt, Giang Mỹ Thư đã cắt ngang: "Thôi đừng anh ạ. Lãng phí quá." Cô nhíu mày: "Hai cái cộng lại là gần bốn trăm đồng rồi." Tính ra thật chẳng kinh tế chút nào. Nghĩ mà xem, cô thay chị gái làm công nhật ở công đoàn, lương tháng mới có mười bảy đồng. Với cái giá hai chiếc đồng hồ này, có bán cô đi cũng không mua nổi.

Lương Thu Nhuận cúi đầu nhìn cô: "Sẽ không lãng phí đâu. Một chiếc để dành cho ngày dạm ngõ đính hôn, một chiếc bây giờ cô có thể đeo luôn, vừa hay để thay đổi."

Giang Mỹ Thư bắt đầu lung lay. Nhân viên bên cạnh thì thực sự ngưỡng mộ: "Đồng chí ơi, người thương của cô thật hào phóng quá, sẵn lòng mua một lúc hai chiếc đồng hồ cho cô, hay là cô cứ nghe lời anh ấy đi." Cơ hội này bỏ lỡ là không có lần hai đâu. Chị ta làm bán hàng ở đây lâu rồi, chứng kiến không ít cặp đôi đến mua đồng hồ, có người cười hớn hở, nhưng đa số là xót tiền đến mức nghiến răng cãi cọ. Kiểu sau mới là trạng thái bình thường. Dù sao thời nay kết hôn ai cũng sính "ba chuyển một vang", phụ nữ lấy việc đeo đồng hồ làm vinh dự. Phụ nữ muốn, nhưng đàn ông lại không nỡ mua, thế là nảy sinh mâu thuẫn ngay.

Giang Mỹ Thư vẫn còn do dự vì với cô, mua hai cái thực sự hơi phí.

"Không lãng phí đâu." Giọng Lương Thu Nhuận thanh thoát: "Cô thích là được."

Dứt lời, anh bảo thư ký Trần lấy tiền và phiếu đồng hồ ra, vừa vặn hai tấm. Thư ký Trần định nói rằng hai tấm phiếu này vốn là để mua cho lãnh đạo và đồng chí Giang mỗi người một chiếc. Kết quả là sao bây giờ lại mua hết cho đồng chí Giang thế này?

Lương Thu Nhuận thừa hiểu người dưới quyền đang nghĩ gì, anh lắc đầu với thư ký Trần: "Trả tiền đi." Thư ký Trần đành phải đưa tiền. Chiếc Thượng Hải hai trăm mười, chiếc Mai Hoa một trăm sáu, tổng cộng là ba trăm bảy mươi đồng.

Sau khi thanh toán, nhân viên định gói lại thì Lương Thu Nhuận ngăn lại: "Chọn một chiếc đeo lên cho cô ấy đi."

Nhân viên nhìn Giang Mỹ Thư: "Vậy đeo chiếc Mai Hoa nhé, chiếc này nhỏ nhắn."

Giang Mỹ Thư "vâng" một tiếng, đưa cổ tay ra. Nhân viên đo kích cỡ cổ tay cô rồi cắt bớt hai mắt dây, đang định đeo vào thì Lương Thu Nhuận lại nói: "Vẫn rộng." Anh có ánh mắt rất tinh tường, chỉ đứng bên cạnh liếc qua là biết ngay kích cỡ của cô.

Nhân viên hơi do dự: "Không đến mức đó chứ? Để tôi đeo thử cho cô ấy xem." Quả nhiên, đeo vào tay Giang Mỹ Thư vẫn bị lỏng, tuột từ xương cổ tay xuống tận hổ khẩu.

"Hơi rộng thật ạ." Giang Mỹ Thư nhỏ giọng: "Cảm giác phải cắt thêm hai mắt nữa." Dây đồng hồ không dễ cắt, nhân viên lại phải đi lấy dụng cụ hì hục làm.

Lương Thu Nhuận kiên nhẫn đứng đợi bên cạnh, không một chút biểu cảm nôn nóng: "Có thể cắt và đo kích cỡ cho chiếc còn lại luôn đi." Nhân viên gật đầu lia lịa.

Loay hoay một hồi cũng mất gần hai mươi phút. Lương Thu Nhuận bảo thư ký Trần đi mua hai chai nước cam và dặn phải lấy loại nóng. Thư ký Trần hơi ngạc nhiên nhưng vẫn làm theo. Khi anh mang nước về, Lương Thu Nhuận đưa một chai cho Giang Mỹ Thư: "Uống chút cho đỡ khát."

Giang Mỹ Thư bất ngờ trước sự chu đáo của anh. Cô thực sự khát rồi. Sáng ăn bốn cái bánh, rồi lại chạy đôn chạy đáo cả buổi sáng, chưa kịp uống giọt nước nào. Cô nhận lấy: "Cảm ơn anh." Nhấp một ngụm nước cam, thấy vẫn còn nóng ấm, cô thấy hơi ngạc nhiên.

"Nước đã được hâm nóng rồi. Trời lạnh không nên uống đồ đá." Lương Thu Nhuận nói.

Giang Mỹ Thư càng cảm thấy Lương Thu Nhuận là một đối tượng kết hôn không tồi. Gạt bỏ những thứ khác qua một bên, chỉ riêng việc anh chu đáo, nhiều tiền, lại "không làm ăn gì được" thì kết hôn với anh chắc chắn không lỗ. Một thương vụ đầu tư béo bở.

Đợi cô uống hết một nửa chai nước, nhân viên cũng đã điều chỉnh xong chiều dài dây của cả hai chiếc đồng hồ.

"Đồng chí, anh có muốn đích thân đeo cho người thương của mình không?" Chị bán hàng đặc biệt hỏi Lương Thu Nhuận một câu.

Lương Thu Nhuận khựng lại một lát, hồi lâu sau mới đáp: "Được."

Câu trả lời vừa dứt, thư ký Trần đã nhìn sang với vẻ kinh ngạc. Anh là người kề cận nên biết rõ lãnh đạo vốn rất ghét người khác chạm vào mình. Dù là đi đàm phán, đến bước cuối cùng phải bắt tay, anh ấy cũng tìm cách né tránh. Nếu không né được, sau khi người ta đi, anh ấy sẽ nôn thốc nôn tháo. Một người có "bệnh" như vậy tại sao lại đồng ý chủ động đeo đồng hồ cho Giang Mỹ Thư? Chẳng phải là tự làm khổ mình sao? Thư ký Trần không hiểu nổi.

Thực ra, người không hiểu nhất là Giang Mỹ Thư, cô theo bản năng định từ chối: "Hay là để tôi tự đeo ạ." Cô biết rõ căn bệnh của anh, không cần thiết phải làm khó đối phương.

Lương Thu Nhuận cầm lấy chiếc đồng hồ trên quầy kính: "Để tôi thử xem." Giọng anh ôn hòa nhưng không cho phép từ chối.

Giang Mỹ Thư vốn không phải người mạnh mẽ, nghe vậy liền ngoan ngoãn đưa cổ tay trắng ngần ra. Nhìn cô như vậy, trong đầu Lương Thu Nhuận chỉ hiện lên hai chữ: Ngoan quá. Đồng chí Giang thực sự rất ngoan.

Điều này khiến khóe môi Lương Thu Nhuận vô thức hiện lên một nụ cười. Anh có ngoại hình cực kỳ xuất sắc, ngũ quan anh tuấn, ánh mắt ôn nhu, nụ cười ấy khiến không gian như bừng sáng. Không nói đến Giang Mỹ Thư, ngay cả chị bán hàng cũng phải ngẩn ngơ trong giây lát.

"Đồng chí, hai người đúng là một cặp trai tài gái sắc." Chị bán hàng làm việc mười mấy năm, lần đầu thấy một đôi đẹp đôi đến thế.

Lương Thu Nhuận vốn chẳng để tâm đến ngoại hình, nghe lời khen anh cũng chỉ giữ nụ cười mỉm xã giao: "Đồng chí Giang quả thực rất xinh đẹp." Đây là lời công nhận chân thành từ tận đáy lòng của anh.

Chẳng biết tại sao, Giang Mỹ Thư nghe vậy lại thấy ngẩn ngơ. Cô thầm nghĩ, nếu luận về đẹp thì Lương Thu Nhuận mới thực sự là đẹp. Nhưng cô không dám nói ra, chỉ ngoan ngoãn vươn tay để anh đeo chiếc đồng hồ bạc vào. Trong quá trình đeo, việc chạm vào làn da đối phương là không thể tránh khỏi. Lương Thu Nhuận có chút không thoải mái, nhưng cảm giác ấy không còn mãnh liệt như trước.

Anh thản nhiên đeo đồng hồ cho cô, cài khóa xong mới hơi lùi lại một chút: "Thế nào?" Anh rủ mắt nhìn cô chăm chú. Ánh mắt Lương Thu Nhuận nhìn người rất thẳng, không bao giờ né tránh. Cái nhìn trực diện ấy khiến Giang Mỹ Thư hơi lúng túng vì không giỏi đối phó với đàn ông. Cô chỉ biết gật đầu, vành tai nóng ran.

"Đẹp lắm ạ." Nhưng thâm tâm cô lại thầm nghĩ: Không biết bao giờ Lương Thu Nhuận mới đi công tác nhỉ?

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.