[xuyên Không Trọng Sinh Tn80] 《cô Vợ Nhỏ Cay Nghiệt Và Cuộc Hôn Nhân Quân Nhân Tn 80: Chú Của Chồng Cũ Sủng Không Ngừng》 - Chương 107
Cập nhật lúc: 24/12/2025 07:09
Phó Trí Viễn đã đến từ sớm, vừa thấy đoàn tàu vào ga là anh dán mắt vào dòng người tìm kiếm. Bộ quân phục trên người anh nổi bật giữa đám đông, thế nên Chu Bạch Lộ cũng nhanh chóng nhận ra anh.
Lưu Anh đưa mắt nhìn ra sau lưng anh nhưng không thấy bóng dáng Chu Minh đâu, trong lòng không khỏi lo lắng: Chẳng lẽ vẫn chưa được ra viện sao?
Phó Trí Viễn chạy bộ lại gần, nhìn thấy Chu Bạch Lộ là anh nở nụ cười ngay. Lộ Lộ bị sạm đi một chút nhưng tinh thần xem chừng rất tốt.
"Lộ Lộ! Chú Chu, thím, chị dâu. Mọi người đến rồi, để con xách hành lý cho."
"Tiểu Phó à, cháu cũng gầy đi đấy, nhiệm vụ lần này vất vả cho các cháu quá!" Trương Thúy Chi nhìn thấy Phó Trí Viễn liền nắm tay anh thân thiết nói.
"Thím ơi, không vất vả đâu ạ. Chu Minh đỡ nhiều rồi, nhưng chưa khỏi hẳn, giờ ra viện rồi đang nghỉ tại ký túc xá. Đi thôi, chúng ta lên xe."
Mọi người không nói nhiều, sân ga cũng không phải chỗ để hàn huyên. Lần này Phó Trí Viễn cũng là đi nhờ xe của bên hậu cần đi thu mua để đón người, từ đây về đơn vị phải mất thêm năm mươi phút nữa.
Mãi đến khi nhìn thấy cổng doanh trại, Trương Thúy Chi và Lưu Anh mới thở phào nhẹ nhõm, coi như đã tới nơi. Con đường núi lúc đầu thì xóc nảy, về sau lại là những khúc cua liên tiếp không ngừng.
Nhìn con đường đèo bên ngoài, cả hai người họ suýt thì say đến c.h.ế.t đi sống lại, cảm giác buồn nôn, nôn mửa khỏi phải bàn. Lưu Anh thậm chí không dám mở miệng nói câu nào, vì sợ cứ hễ há miệng là sẽ nôn ra ngay.
"Thím ơi, đường núi này khó đi lắm, ai mới đến cũng không thích nghi được. Nếu thím thấy không khỏe, lát con qua trạm xá lấy cho thím ít nước Hoắc hương chính khí để uống."
Phó Trí Viễn thấy mặt mẹ vợ tương lai tái nhợt như tàu lá hành thì trong lòng thấy hơi áy náy. Người thân đến thăm thì tốt thật, nhưng ngặt nỗi đường sá xa xôi lại hẻo lánh quá.
"Thế thì thím chẳng khách sáo với cháu nữa, Tiểu Phó à, làm phiền cháu quá. Nhà thím đến là muốn thăm các cháu, mà lại để cháu phải nhọc công thế này."
Trương Thúy Chi thực sự thấy rất khó chịu. Vừa nghĩ dứt lời, lúc xuống xe, bà vừa nghiêng đầu một cái là nôn thốc nôn tháo, Lưu Anh cũng không ngoại lệ.
Hai người nôn đến trời đất quay cuồng. Chu Thiết Trụ cũng chẳng khá hơn là bao, nhưng ông còn ráng nhịn được. Chỉ có Chu Bạch Lộ là hoàn toàn bình an vô sự, cảm giác máy bay bị nhiễu động còn kinh khủng hơn cả cái đường đèo "mười tám khúc cua" này nhiều.
Sau một hồi tất bật mới thu xếp được chỗ ở cho mọi người. Hiện giờ Phó Trí Viễn và Chu Minh đều ở ký túc xá tập thể, nên gia đình đành phải ở tạm nhà khách của đơn vị. May mà nhà khách cũng không xa, có điều nó không giống điều kiện ở Dương Thành, mà chỉ là một dãy lều trại dựng lên...
"Điều kiện ở đây đúng là không tốt thật. Lúc nãy đi ngang qua ký túc xá của tụi nó, mẹ thấy cũng chỉ là một dãy nhà cấp bốn. Trước đây anh con chẳng bao giờ kể tình hình thế nào, hỏi thì cứ bảo là bảo mật. Giờ đến nơi mới biết, chỗ này đúng là cực khổ quá."
Trương Thúy Chi nhìn ngó xung quanh một lượt, đợi lúc Phó Trí Viễn đi gọi Chu Minh rồi mới nói nhỏ với Chu Bạch Lộ và Lưu Anh.
Chu Bạch Lộ cũng thầm cảm thán trong lòng, đúng là "trăm nghe không bằng một thấy". Doanh trại của họ quá gian khổ, trước đây cô không ngờ điều kiện lại thiếu thốn đến vậy, giờ nhìn lại thấy thông được điện thoại đã là chuyện không dễ dàng gì. Cô thường hay nghĩ sao thư từ đi lại lâu thế, giờ xem ra, nhận được lá thư của họ cũng là cả một kỳ công.
Chu Minh nghe tin mọi người đến, được Phó Trí Viễn dìu từ ký túc xá sang nhà khách, bấy giờ cả gia đình mới thực sự được đoàn tụ.
Chân của Chu Minh vẫn còn sưng đỏ đến phát sợ. Trương Thúy Chi và Lưu Anh vừa nhìn thấy là nước mắt đã lã chã rơi: Cái giống ong rừng sao mà độc ác thế không biết!
Chu Bạch Lộ cũng xót xa không thôi, anh cả chịu khổ rồi. Nhìn những vết rạch từng đường từng đường trên chân anh là đủ biết việc giải độc gian nan thế nào. Cả nhà nói chuyện một hồi, nước mắt cũng thôi rơi, biết là vết thương trông thì sợ vậy chứ không còn nguy hiểm nữa, mọi người mới yên tâm.
"Mẹ, Anh Tử, hai người đến được thì tốt quá! Tối nay ở nhà ăn có tổ chức đón tiếp mọi người đấy! Nhà mình là đợt đầu tiên đến thăm thân, lãnh đạo của con tối nay cũng sẽ tham dự."
Nghe anh nói vậy, không chỉ Trương Thúy Chi và Lưu Anh, mà ngay cả Chu Bạch Lộ cũng thấy hơi lúng túng. Thời gian trôi qua quá lâu, cô suýt chút nữa đã quên mất còn có những lệ tiết như thế này...
Chương 89: Buổi liên hoan
Về chuyện liên hoan văn nghệ thế này, kiếp trước Chu Bạch Lộ chẳng thiếu kinh nghiệm, nhưng một bối cảnh đặc biệt thế này thì cô mới thấy lần đầu.
Lúc Phó Trí Viễn và Chu Minh đưa họ đến nhà ăn, các chiến sĩ vẫn chưa tập trung đông đủ, nhưng trên bàn đã bày biện đủ loại trái cây rừng, trông rất bắt mắt.
"Chu Minh, ở đây các anh nhiều hoa quả thật đấy!" Lưu Anh trầm trồ khen.
"Để chào mừng mọi người, lãnh đạo còn hạ lệnh cho nhà ăn thịt một con lợn để cùng chung vui với anh em. Bữa cơm hôm nay chắc chắn là ra trò lắm!"
Chân Chu Minh vẫn chưa đi lại được, phải có người dìu, Lưu Anh đến rồi thì dĩ nhiên việc này thuộc về chị.
Nghe anh nói vậy, Chu Bạch Lộ giật mình kinh ngạc, tiêu chuẩn đón tiếp cao thế sao? Thấy vẻ mặt cô, Phó Trí Viễn vội vàng giải thích ngay.
"Cũng không đơn thuần là vì mọi người đâu. Nhiệm vụ lần này tuy gian nan nhưng chúng anh đã hoàn thành xuất sắc. Thế nên đây là 'một mũi tên trúng hai đích', nhà mình đến thăm thân chỉ là cái cớ để anh em liên hoan thôi."
Chu Bạch Lộ gật gật đầu, thảo nào! Vậy thì lòng cô cũng thấy thanh thản hơn chút, chứ không thì cứ thấy mình được ưu ái quá cũng ngại.
"Lộ Lộ, em nếm thử cái này đi, ngọt lắm. Ở phương Bắc mình không có loại quả này đâu. Ở đây có một cái hay là xung quanh doanh trại đều là cây ăn quả."
Phó Trí Viễn đưa một quả xoài qua, Chu Bạch Lộ ở Dương Thành đã ăn không ít, cô rất thích loại quả này.
"Mọi người vẫn chưa đến đông đủ, mình ăn trước thế này có kỳ quá không anh?" Cô đưa mắt nhìn quanh. Chu Minh cũng đang đút cho Lưu Anh ăn, Chu Thiết Trụ và Trương Thúy Chi cũng đang cầm một quả xoài nếm thử, thấy vậy cô mới yên tâm mà ăn.
Chẳng mấy chốc, các chiến sĩ đã kéo đến đông đủ. Ai vào cũng liếc nhìn về phía này, đặc biệt là nhìn Chu Bạch Lộ. Chỉ một lát sau, cả hội trường lớn đã chật kín người.
"Ở đây cũng có cả đồng chí nữ cơ à?" Lưu Anh ngạc nhiên hỏi khi thấy một tốp nữ quân nhân xếp hàng đi vào.
Thấy đội ngũ nữ binh đó xuất hiện, khóe miệng Chu Minh hơi giật giật, anh lén liếc nhìn Đội trưởng Phó một cái. Thấy sắc mặt Phó Trí Viễn vẫn điềm tĩnh như mặt hồ không gợn sóng, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đấy là đoàn văn công xuống thăm hỏi đấy, họ sẽ ở lại vài tháng. Buổi liên hoan này chắc là lãnh đạo mời họ đến diễn một tiết mục để góp vui."
Chu Bạch Lộ cũng không ngờ doanh trại vùng biên này lại có đoàn văn công đến thăm hỏi, cô không nhịn được mà nhìn thêm vài cái.
