[xuyên Không Trọng Sinh Tn80] 《cô Vợ Nhỏ Cay Nghiệt Và Cuộc Hôn Nhân Quân Nhân Tn 80: Chú Của Chồng Cũ Sủng Không Ngừng》 - Chương 12
Cập nhật lúc: 24/12/2025 05:03
Chu Bạch Lộ lắc đầu, tỏ ý mình không sao, chỉ là vừa đói, vừa mệt, lại có chút sợ hãi...
Phó Trí Viễn thấy cô ngoài gương mặt lấm lem bùn đất ra thì tinh thần vẫn còn khá tỉnh táo, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
"Em đợi ở đây một lát, để tôi lên đậy nắp hầm lại."
Chu Bạch Lộ không hiểu, sao còn phải ở lại đây? Chẳng phải lúc này nên lập tức rời khỏi cái chốn thị phi này sao?
"Lát nữa tôi sẽ giải thích với em." Phó Trí Viễn không kịp nói nhiều, leo lên dùng sức vần phiến đá lớn về chỗ cũ.
Sau khi nhảy xuống lại, anh mới rút từ bên hông ra cái hỏa chiết t.ử (dụng cụ đ.á.n.h lửa thời xưa) châm lên. Cả căn hầm đất tức thì sáng choang, Chu Bạch Lộ lúc này mới nhìn rõ, không gian nơi đây quả thực không hề nhỏ.
Phó Trí Viễn quan sát Chu Bạch Lộ, thấy trạng thái tinh thần cô ổn định, hai người bèn ngồi xuống chỗ để khoai lang. Nhìn đống vỏ khoai bị gặm dở nham nhở dưới đất, anh bật cười thành tiếng...
"Tại em đói quá, mà cũng phải giữ chút thể lực nữa. Anh nếm thử đi, ngọt lắm."
Lần này đến lượt Chu Bạch Lộ ngượng ngùng. Thấy anh cười có chút đáng ghét, cô theo bản năng nhặt một củ khoai đưa cho Phó Trí Viễn.
Nhìn củ khoai đầy đất cát trên tay cô, Phó Trí Viễn chẳng hề do dự, đón lấy rồi dùng ống tay áo lau qua lớp bụi đất, đưa lên miệng c.ắ.n một miếng lớn.
"Tôi cũng đói rồi. Lộ Lộ, em thế này... có tính là mượn hoa dâng Phật không?"
Phó Trí Viễn cũng đã mệt, giọng nói có chút trầm bổng phiêu hốt, lọt vào tai Chu Bạch Lộ cứ như có kiến bò vào trong vậy. Cô không tự chủ được mà đưa tay xoa xoa vành tai, thấy ngưa ngứa.
Khoan đã, ban nãy anh còn gọi là Chu Bạch Lộ, sao chớp mắt đã thành "Lộ Lộ" rồi?!
Chương 10: Tiếng kêu như chọc tiết lợn
Chu Bạch Lộ nhìn Phó Trí Viễn đang ăn khoai lang ngon lành, trông chẳng ăn nhập gì với khí chất cao quý của anh cả, lúc này xem ra cũng thật gần gũi!
"Món này anh ăn có quen không?"
"Đồ tốt đấy chứ! Lúc chúng tôi đi làm nhiệm vụ, lương khô mang theo mà hết thì nhịn ăn vài ngày là chuyện thường. Khi đó mà có cái này thì anh em mừng c.h.ế.t đi được!"
Phó Trí Viễn giơ củ khoai trong tay lên, bắt đầu kể cho Chu Bạch Lộ nghe về những chuyến đi làm nhiệm vụ.
"Các anh đúng là chẳng dễ dàng gì. Trước đây em và cả nhà cứ tưởng anh trai em vào bộ đội chỉ để nuôi lợn, không ngờ anh ấy lại giỏi giang thế!"
Hai người trò chuyện qua lại, tâm trạng Chu Bạch Lộ dần bình phục, không còn bất an như lúc đầu nữa.
"Anh trai em lúc mới nhập ngũ tố chất không phải là tốt nhất, nhưng cậu ấy được cái bướng, cứ rảnh là tự mình luyện tập, giờ trong đội cũng xếp hàng thứ hai đấy!"
Phó Trí Viễn khen ngợi Chu Minh vài câu. Với tư cách đồng đội, anh rất trân trọng Chu Minh, cái sự dẻo dai, kiên trì đó không phải ai cũng có được. Trước đây anh cũng tò mò về gia đình Chu Minh, lần này đến gặp ông Chu Thiết Trụ và bà Trương Thúy Chi thì mới hiểu cái sự tinh khôn ẩn sau vẻ ngoài chất phác của Chu Minh là từ đâu mà ra.
"Thế người đứng thứ nhất là anh à?"
"Tất nhiên rồi!" Phó Trí Viễn nhìn cô thiếu nữ với đôi mắt cười cong cong, dứt khoát gật đầu.
"Nhìn thân thủ của anh, chắc chắn anh cũng đã phải bỏ ra không ít công sức khổ luyện."
Chu Bạch Lộ bật cười. Năng lực cá nhân của Phó Trí Viễn là điều không cần bàn cãi, chính cô cũng không nhận ra khi nói về chuyện này, giọng điệu cô mang theo sự tự hào rõ rệt.
Hơi thở Phó Trí Viễn bỗng khựng lại. Cô ấy thật đẹp! Dù lúc này mặt mũi lấm lem bùn đất nhưng cũng không che lấp được ánh mắt linh hoạt, khiến cả người cô như phát ra hào quang.
Anh nghĩ sao nói vậy, Chu Bạch Lộ quay đầu thấy anh nhìn mình chằm chằm không rời mắt, nhất thời đỏ mặt thẹn thùng. Bầu không khí dưới hầm đất bỗng chốc trở nên ám muội lạ thường...
"Lộ Lộ..." Yết hầu Phó Trí Viễn khẽ chuyển động, nhưng lời định nói lại nuốt ngược vào trong. Chuyện yêu đương tìm hiểu thôi thì cứ khoan hãy nói, hoàn cảnh này mà nói ra thì có chút giống như thừa nước đục thả câu.
"Gì cơ ạ?" Mặt Chu Bạch Lộ khẽ đỏ lên, cô không phải không biết tâm tư của Phó Trí Viễn.
"Không có gì, tôi muốn dặn em là lát nữa nếu có người đến, em cứ lo cho mình trước, tôi đủ sức đối phó với bọn chúng!" Phó Trí Viễn vội vàng dặn dò chính sự.
Mặt Chu Bạch Lộ tái đi, hóa ra người ra tay không phải lão thôn trưởng mà là đứa cháu trai của lão! May mà anh tìm thấy cô, nếu không cô cứ đinh ninh là lão thôn trưởng làm! Nghe Phó Trí Viễn nói có kẻ chỉ đạo, trong đầu cô thoáng qua một suy nghĩ gì đó, nhưng vì nhanh quá nên cô chưa kịp nắm bắt lấy.
"Vâng! Anh Phó, em sẽ không làm vướng chân anh đâu. Chỉ là sao hắn lại bắt cóc em?"
Chu Bạch Lộ siết chặt nắm đấm, lòng đầy phẫn nộ. Nhận tiền để hại người, đúng là mờ mắt vì tiền! Kẻ đứng sau giật dây lại càng không thể tha thứ!
"Đừng sợ, bên ngoài có anh trai em và người tôi mời đến, chắc chắn không sao đâu!" Phó Trí Viễn không kìm lòng được mà đưa tay xoa nhẹ lên tóc cô một cái.
Anh nhanh chóng rụt tay lại, Chu Bạch Lộ bị cái chạm khẽ khàng ấy làm cho đỏ bừng cả mặt... Á á á... anh ta khéo thả thính quá đi mất!
"Ờ, xin lỗi nhé! Trên tóc em có cọng cỏ..." Phó Trí Viễn nén lại sự xao động trong lòng, bình thản giải thích.
Chu Bạch Lộ cúi đầu không dám nhìn anh, giữa hai người lại rơi vào sự ngượng ngùng, cho đến khi Phó Trí Viễn đột ngột thổi tắt lửa, kéo cô nấp vào góc tối.
"Suỵt, có người đến!"
Chu Bạch Lộ lập tức bịt miệng lại, tim đập thình thịch, vừa căng thẳng lại vừa có chút phấn khích! Không biết lát nữa Phó Trí Viễn sẽ dạy cho bọn chúng bài học thế nào!
Phó Trí Viễn tưởng cô sợ, bèn đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô như để trấn an. Chu Bạch Lộ dần lấy lại bình tĩnh, cô siết nhẹ tay anh đáp lại, tỏ ý mình đã ổn!
Người bên cạnh chỉ khựng lại một thoáng rồi đẩy Chu Bạch Lộ vào sâu trong góc, vì phiến đá trên miệng hầm đã bắt đầu được ai đó dịch chuyển ra...
Trương Hồng Cương mãi đến gần ba rưỡi sáng mới rời khỏi nhà, thầm rủa con mụ Chu Diễm Hồng cứ quấn lấy hắn làm hắn suýt ngủ quên. Hắn càng nghĩ càng thấy vợ nói đúng, phải lấy lòng bác cả một phen! Người đã nằm trong tay hắn, sau này có chuyện gì thì bác cả cũng sẽ đứng ra gánh vác!
Bước chân Trương Hồng Cương vô cùng nhẹ nhàng, hắn hoàn toàn không hay biết đằng sau có người đang bám đuôi! Tới nhà thôn trưởng, hắn gõ cửa đi vào chừng mười phút, sau đó từ trong cửa nhà thôn trưởng có hai bóng người bước ra.
