[xuyên Không Trọng Sinh Tn80] 《cô Vợ Nhỏ Cay Nghiệt Và Cuộc Hôn Nhân Quân Nhân Tn 80: Chú Của Chồng Cũ Sủng Không Ngừng》 - Chương 26

Cập nhật lúc: 24/12/2025 06:01

"Anh ơi, ai thế?" Tư Ngọc nhìn theo bóng lưng Chu Bạch Lộ, thầm nghĩ con bé này trông cũng xinh xẻo phết.

"Đứng thẳng lên!" Phó Tiễn Viễn quay sang, ánh mắt nghiêm nghị khiến Tư Ngọc lập tức đứng nghiêm như cột cờ. Cậu ta vốn lớn lên ở nhà cậu, bị rèn giũa theo kiểu quân đội từ bé nên sợ anh họ một phép.

"Lâu rồi không gặp, chú mày giờ giỏi thật rồi đấy? Nói đi, chuyện lúc nãy là thế nào?"

"Thằng đó là cháu của mụ dì ghẻ, em đ.á.n.h cho chừa cái thói mách lẻo!" Nhắc đến cái nhà kia, Tư Ngọc lại thấy uất ức không đâu, giọng có phần nghẹn lại.

Phó Tiễn Viễn nhìn đứa em, thấy nó cao lên mà cũng gầy đi nhiều, nhưng trên mặt lại hằn lên vẻ hung hăng, bướng bỉnh. Lúc Tư Ngọc rời nhà đi, nó khóc lóc ầm ĩ nhất quyết không muốn theo bố.

Hồi ấy anh cũng bận rộn nhiệm vụ, tân binh sắp nhập ngũ, ông cụ thì chẳng thể lúc nào cũng dắt nó theo bên mình. Mấy người ở nhà kia... thôi, chẳng nhắc làm gì cho thêm bực!

"Bị bắt nạt à? Cái miệng chú mày đâu? Trước đây chẳng phải liến thoắng lắm sao? Giờ không biết mách lại với ông cụ nữa à?" Phó Tiễn Viễn lườm một cái, sao càng sống càng thụt lùi thế này?

Tư Ngọc cúi gầm mặt, chuyện này đúng là cậu ta chưa từng nói với ai. Nếu mấy chuyện vặt vãnh này mà cũng không tự lo được thì mất mặt quân t.ử quá!

"Chuyện này anh đừng can thiệp, em tự biết cách. Bố em... không quản em à?"

Phó Tiễn Viễn lâu rồi không để ý đến chức vụ của ông chồng trước của cô mình, chỉ nhớ mang máng là bị giáng chức về đây, nhưng nhìn bộ dạng này chắc là lại leo lên được rồi.

Tư Ngọc cười chế nhạo, ông bố ruột của cậu ta giỏi luồn cúi, mụ dì ghẻ với mẹ đẻ cậu ta đều là quân cờ cả thôi, giờ lão đã là "nhân vật số ba" ở thành phố này rồi.

"Đừng có dại mà đi đ.á.n.h nhau nữa, người quân t.ử không đứng dưới tường đổ! Với lại, bậc trượng phu sống trong trời đất, dương mưu bao giờ cũng oai phong hơn âm mưu. Nó chơi xấu chú, chú cứ đàng hoàng mà báo thù lại. Những gì ông cụ dạy chú quên sạch rồi à?"

Câu nói như gáo nước tạt thẳng vào mặt làm Tư Ngọc tỉnh người, đôi mắt sáng rực lên.

"Anh, thế em cứ thế mà làm nhé. Nếu bố em có đ.á.n.h em, anh nhất định phải cứu em đấy!"

"Ừ. Với điều kiện từ giờ không được trốn học, không được đ.á.n.h lộn vô cớ. Anh đợi chú thi đỗ về lại Thủ đô, anh tin là chú làm được. Đi! Anh mời chú đi ăn món gì ngon ngon!"

Phó Tiễn Viễn vỗ vai Tư Ngọc. Dù sao cũng là đứa em mình nhìn lớn lên, anh không nỡ mắng mỏ quá lời. Với đứa trẻ này, quan trọng nhất vẫn là sự định hướng.

"Ơ kìa anh, anh vẫn chưa nói con bé kia là ai mà?" Tư Ngọc lẽo đẽo theo sau hỏi dồn. Cậu ta thấy ông anh họ vốn mặt sắt đen sì của mình bỗng nở một nụ cười "c.h.ế.t người"...

"Chị dâu tương lai của chú đấy, ăn nói cho tôn trọng vào!"

Phó Tiễn Viễn nghĩ ngợi một hồi rồi cũng quyết định nói thẳng, phải cho thằng nhóc này một cái nhận thức rõ ràng, kẻo nó lại vô phép với Lộ Lộ!

Tư Ngọc suýt nữa thì ngã sấp mặt. Chị dâu tương lai? Cái con nhóc ấy á? Nhìn qua chắc gì đã lớn tuổi hơn cậu ta!

Chu Bạch Lộ đứng trước cổng trường ngắm nghía một hồi. Ngôi trường này nề nếp nghiêm cẩn, từ học sinh đến thầy cô đều toát lên một luồng sinh khí tràn trề. Cô bỗng thấy tràn đầy mong đợi vào quãng đời học sinh trong mấy tháng tới.

Lúc Phó Tiễn Viễn quay lại, cô vẫn đang hào hứng quan sát.

"Anh Phó, nhìn trường Trọng điểm đúng là khác hẳn anh nhỉ. Anh bảo liệu em có thi đỗ không?" Bạch Lộ hơi lo, lâu rồi chưa sờ đến sách vở, chẳng biết có "treo" không đây.

"Lộ Lộ, em nhất định làm được! Lát ăn cơm xong mình đi mua tài liệu. Cứ để thằng nhóc này dẫn đường! Đây là Tư Ngọc, em họ anh. Giới thiệu với chú, đây là Chu Bạch Lộ, chú gọi bằng chị là được!"

Phó Tiễn Viễn vỗ vai Tư Ngọc ra hiệu cho cậu ta lên tiếng. Nhưng Tư Ngọc nhìn Bạch Lộ trông cũng trạc tuổi mình, sống c.h.ế.t không chịu mở mồm gọi "chị"...

"Chào Tư Ngọc, tôi là Chu Bạch Lộ, cứ gọi tên là được rồi!"

Bạch Lộ thấy cái vẻ mặt "không phục" của Tư Ngọc thì cũng chẳng buồn lấy lòng. Cái loại công t.ử này giống như tính chó, mình càng nể mặt nó càng lấn tới.

"Chào chị dâu, em là Tư Ngọc!" Tư Ngọc đảo mắt một vòng rồi thốt ra một câu xanh rờn.

Mắt Bạch Lộ mở to hết cỡ. Khoan đã... không phải... ai với ai mà đã chị dâu rồi? Cô quay sang nhìn Phó Tiễn Viễn, nhưng anh chàng thì hết nhìn trời lại nhìn đất, tuyệt nhiên không dám đối diện với ánh mắt cô.

Chương 22: Tin cưới của gã chồng cũ tồi tệ

Phó Tiễn Viễn thúc cho Tư Ngọc một cú vào mạn sườn. Đã bảo là chị dâu tương lai rồi cơ mà! Lỡ làm người ta sợ chạy mất dép thì tính sao...

Tư Ngọc nhìn sắc mặt hai người, trong lòng thầm cười khẩy: "Hóa ra ông anh mình vẫn chưa cưa đổ người ta cơ à?". Cậu ta cười thầm trong bụng, hạng người làm cho anh họ mình phải bối rối thế này không có nhiều đâu, xem ra cái "đùi" của chị Lộ này mình phải ôm cho thật chặt!

"Cái đó... em cứ gọi là chị Lộ nhé. Sau này chị lên đây đi học, có việc gì cứ tìm em, trường Trọng điểm này là địa bàn của em!"

"Thế thì chị cảm ơn em trước nhé!" Bạch Lộ nhìn cái người đàn ông đang tỏ vẻ bối rối kia, trong lòng đã có câu trả lời, nhưng chẳng hiểu sao thấy lòng ngọt ngào lạ lùng.

"Anh, chị Lộ, mình đi ăn món đặc sản ở đây đi, em dẫn đường! Chỗ đấy ngon cực! Anh, anh lái xe đến à? Cho em cầm lái tí được không?"

Tư Ngọc bị từ chối cũng chẳng nản lòng, nhảy tót lên ghế phụ rồi liến thoắng suốt dọc đường. Phó Tiễn Viễn không dám nhìn vào mặt Bạch Lộ, chỉ im lặng lái xe.

Bạch Lộ cũng chẳng vội hỏi vặn lại làm gì, cứ để mặc cho anh lúng túng thêm một lát, dù sao thì cảnh tượng hiếm có này cũng nên thưởng thức lâu một chút!

Đến chỗ ăn, đây là một nơi khá cao cấp, bên ngoài nhìn như một ngôi nhà cổ nhưng bước vào trong mới thấy đúng là "biệt hữu động thiên" (cảnh đẹp ý vui). Chủ quán quen mặt Tư Ngọc, khi Phó Tiễn Viễn hỏi thì Tư Ngọc mới bảo là hay đi cùng bố đến đây. Phó Tiễn Viễn trầm ngâm không nói gì.

Đến lúc gọi món, Phó Tiễn Viễn lại càng liếc Tư Ngọc nhiều hơn. Bữa này chắc cũng tiêu đứt nửa tháng tiền phụ cấp của anh chứ chẳng chơi. Nhà anh tuy chẳng thiếu tiền nhưng cũng không thể tiêu xài hoang phí kiểu này được!

Ngày trước ở trong khu tập thể quân đội, cuộc sống vốn dĩ giản dị, thi thoảng mới ra ngoài cải thiện, còn lại toàn ăn cơm nhà. Phó Tiễn Viễn không có cái thói kiêu căng công tử, anh bị ông cụ rèn như đi lính từ bé nên nhìn cái điệu bộ của Tư Ngọc là thấy ngứa mắt vô cùng.

Chu Bạch Lộ vừa bước vào cửa là hiểu ngay. Chỗ này chính là kiểu nhà hàng dành cho những người "không tiện ra ngoài ăn đại trà", hay nói cách khác là tiền thân của các câu lạc bộ sau này, nhưng món ăn thì đúng là thượng hạng, mang đậm hương vị truyền thống tinh tế.

Chẳng trách Phó Tiễn Viễn lại nhìn Tư Ngọc bằng ánh mắt muốn "phóng dao" như thế, thằng nhóc này rõ ràng đang trượt dài trên con đường thành một gã phá gia chi t.ử rồi.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.