[xuyên Không Trọng Sinh Tn80] 《cô Vợ Nhỏ Cay Nghiệt Và Cuộc Hôn Nhân Quân Nhân Tn 80: Chú Của Chồng Cũ Sủng Không Ngừng》 - Chương 48
Cập nhật lúc: 24/12/2025 06:05
Một cái thôn nghèo thì có được mấy đồng tiền? Những chuyện khuất tất còn lại mới thực là nhiều, đều là những trò cậy thế nhà họ Trương để ức h.i.ế.p dân lành, đếm không xuể!
"Nghe đâu Trương Điền Lực phen này là mọt gông, không có ngày ra đâu. Còn thằng Hồng Cương với lão Điền Lượng cũng phải đi 'bóc lịch' ít nhất mười năm! Nhà họ Trương từ giờ hết cửa mà hống hách!" Trương Thúy Chi nhắc đến nhà đó là lại nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xông vào c.ắ.n cho một miếng!
Chu Bạch Lộ trong lòng cũng thấy hả dạ vô cùng: "Mẹ ơi, để con sang hỏi bà cụ Đường xem bà có muốn sang ăn cùng nhà mình không. Coi như mình cũng ăn mừng một bữa!"
Nào ngờ Bạch Lộ sang gõ cửa mấy lần mà chẳng thấy ai thưa. Cô đ.á.n.h bạo đẩy cửa bước vào thì thấy bà cụ Đường mặt đỏ gay gắt, đưa tay sờ trán thì thôi rồi, người bà nóng như hòn than!
"Mẹ ơi, chị dâu ơi! Mau sang đây, bà cụ Đường phát sốt rồi!"
Trương Thúy Chi và Lưu Anh hớt hải chạy sang, vừa nhìn đã quýnh quáng cả lên. Bà cụ Đường đã sốt đến mê sảng, chẳng biết là đã nằm đó từ bao giờ.
Chuyện này bắt buộc phải đưa đi bệnh viện. Bạch Lộ nhanh trí chạy đi báo với bác Tống bảo vệ, bác vội vàng kéo chiếc xe cải tiến đưa bà cụ vào viện cấp cứu.
Cơm nước thế là dẹp hết, cả nhà cùng kéo nhau vào viện. Bác sĩ bảo chỉ cần chậm chân chút nữa thôi là nguy hiểm đến tính mạng.
Vì chưa rõ nguyên nhân phát sốt là do cảm mạo hay có bệnh lý gì khác, bác sĩ cho truyền nước để hạ sốt trước rồi mới tiến hành kiểm tra tổng thể.
"Hôm nay đa tạ các cháu quá, nếu đêm nay mà không ai phát hiện ra thì thật là dữ ít lành nhiều." Bác Tống thở dài thườn thượt.
Bạch Lộ thấy bác Tống lo lắng quá, bèn an ủi: "Bác đừng khách sáo quá bác Tống ạ. Bác cũng chạy vạy vất vả suốt dọc đường rồi, bác ngồi xuống nghỉ ngơi tí đi."
Bác Tống bùi ngùi: "Tôi đã bảo bà ấy tìm lấy người giúp việc cơm nước, sớm hôm có nhau mà bà ấy cứ khăng khăng không nghe. Phen này tôi nhất định phải khuyên giải bà ấy thêm lần nữa!"
Bạch Lộ khuyên bác đừng quá lo, chuyện đã gặp thì không thể khoanh tay đứng nhìn, mấy ngày tới mấy mẹ con cô sẽ thay nhau chăm sóc bà.
Trương Thúy Chi cũng tiếp lời, bảo rằng giúp được thì giúp, dù sao cũng là chỗ tình nghĩa chủ túc. Nói đoạn, bà chợt nhớ ra cả nhà vẫn chưa ăn gì, Bạch Lộ bèn bảo mẹ và chị dâu đi ăn trước, còn mình ở lại trông chừng.
"Các cháu đúng là người tốt phúc hậu! Tôi thay mặt bà ấy cảm ơn các cháu!"
Bạch Lộ xua tay: "Bà cụ Đường bình thường cũng quan tâm chị em cháu nhiều lắm. Huống hồ là người lạ gặp chuyện này cũng phải ra tay giúp sức, bác đừng nói lời cảm ơn làm cháu ngại quá!"
Bác Tống nhìn Bạch Lộ, trong lòng không khỏi xúc động. Nghĩ bụng ngày trước mình chỉ tiện tay giúp hai đứa nó một lần, không ngờ lại gặp được người trọng tình trọng nghĩa thế này. Bác bùi ngùi kể chuyện nhà bà cụ.
"Dục Tú mười mấy năm nay chịu khổ đủ đường rồi. Những lời ra tiếng vào đã đành, cực nhất là sự hành hạ về cả tinh thần lẫn thể xác. Ông nhà bà ấy mới trụ được ba bốn năm đã không chịu nổi những ngày tháng dày vò đó, sinh bệnh rồi cũng bỏ bà ấy mà đi."
Bạch Lộ nghe xong mà lòng nặng trĩu, bà cụ Đường tốt như thế, sao số kiếp lại truân chuyên đến vậy? Cô tò mò, ông nhà mất rồi thì chắc cũng phải còn người thân thích chứ?
"Ngày trước bà ấy có một đứa con trai, từ sớm đã đi lính rồi. Nhưng hồi đó loạn lạc, chẳng rõ là thuộc đơn vị nào, đóng quân ở đâu. Nếu không nhờ có cái danh gia đình quân nhân ấy, bà ấy chắc cũng chẳng trụ nổi đến giờ. Ngặt nỗi bấy lâu nay bặt vô âm tín, nếu con trai bà ấy còn sống thì con cái chắc cũng tầm tuổi cháu rồi. Bà ấy vốn không phải người vùng này, chỉ là theo ông nhà về đây công tác, cái những năm ấy... người thân cũng mất liên lạc cả."
Chương 40: Kế hoạch làm giàu của Bạch Lộ
Đều là những kiếp người khổ mệnh, một câu "thời thế xoay vần" nói ra thì nhẹ tênh nhưng dòng thác lịch sử vốn chẳng chừa một ai. Bạch Lộ nhìn bác Tống đang buồn bã, thầm đoán chắc hẳn bác cũng có những nỗi niềm riêng.
"Bác Tống ơi, bác đừng buồn quá, sau này cuộc sống sẽ tốt đẹp lên thôi!"
Bác Tống thở hắt ra một hơi: "Ừ, chúng ta cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa, cứ biết trân trọng hiện tại là quý nhất." Những người bạn cố tri chẳng còn mấy người, bà Dục Tú nhất định không được có mệnh hệ gì!
Chẳng mấy chốc, Trương Thúy Chi và Lưu Anh đã mang cơm từ nhà vào. Bạch Lộ bảo mẹ và chị dâu về trước, để cô ở lại trông nom bà cụ Đường qua đêm, vì bác Tống dù sao cũng là đàn ông, lại cao tuổi rồi không tiện.
Mẹ và chị dâu ban đầu còn ngần ngại, nhưng thấy cơn sốt của bà cụ đã dần hạ nên mới đồng ý về, hẹn sáng sớm mai sẽ vào thay ca cho Bạch Lộ. Bác Tống cũng nán lại đến khuya mới phải về trường trực cổng.
Y tá trực đêm đi kiểm tra mấy lần. Đến rạng sáng, bà cụ Đường vã mồ hôi đầm đìa, cơn sốt lúc này mới thực sự lui đi, bà từ từ mở mắt tỉnh lại.
"Bà nội Đường, bà tỉnh rồi ạ? Bà có muốn uống nước không?" Bạch Lộ thấy bà cụ mở mắt, ánh nhìn còn có chút mơ màng.
Cô vội giải thích: "Bà nội Đường ơi, bà bị sốt cao nên chúng cháu đưa bà vào viện. Bà uống ngụm nước cho đỡ khô cổ nhé?"
Cũng may bà cụ Đường người nhỏ nhắn, Bạch Lộ một tay đỡ bà dậy nhẹ nhàng. Uống được vài ngụm nước, bà cụ mới dần dần định thần lại.
Bà nhìn Bạch Lộ, trong lòng trào dâng một cảm xúc khó tả. Giữa lúc ốm đau có người kề cận chăm sóc thế này, con bé này thực sự quá hiền hậu. Ngoài ông Tống ra, đã lâu lắm rồi bà mới cảm nhận được sự quan tâm của người khác. Bà nhìn gương mặt Bạch Lộ, thầm nghĩ nếu con trai bà còn sống, con cái ông ấy chắc cũng lớn nhường này rồi.
"Tiểu Chu, là cháu đưa bà vào đây à? Muộn thế này rồi, cháu về nghỉ đi, bà tự lo được." Bà cụ biết Bạch Lộ sắp thi đại học, thời gian với cô là vàng là bạc.
Bạch Lộ đắp lại chăn cho bà: "Bà nội Đường ơi, mẹ cháu lên chơi rồi, đêm nay để cháu ở đây với bà. Nhỡ bà muốn đi vệ sinh hay uống nước thì còn có cháu gọi bác sĩ. Bà cứ yên tâm nghỉ ngơi, sáng mai mẹ và chị dâu cháu sẽ vào thay ca cho cháu ạ."
Bà cụ Đường lúc này cũng mệt rã rời, đành gật đầu: "Thế thì phiền cháu quá, có làm lỡ dở việc học của cháu ngày mai không?"
Bạch Lộ cười bảo không sao, bà cụ mới yên tâm nhắm mắt. Chẳng bao lâu sau, bà lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Nghe nhịp thở đều đều của bà, Bạch Lộ mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần cắt sốt là coi như qua cơn nguy kịch rồi.
Nửa đêm còn lại trôi qua trong bình lặng. Sáng sớm, y tá bắt đầu đi kiểm tra phòng, bà cụ Đường cũng đã tỉnh. Thấy Bạch Lộ còn đang ngủ say, bà khẽ dặn cô y tá nói khẽ một chút.
"Đây là cháu gái bà đấy à? Hiếm thấy cô bé nào hiếu thảo thế này lắm, hôm qua lúc cõng bà lên đây con bé mồ hôi nhễ nhại cả. Bà thật là có phúc đấy nhé!"
