[xuyên Không Trùng Sinh Tn80] Chuyện Thường Ngày Ở Ngõ Nhỏ - Chương 19
Cập nhật lúc: 31/12/2025 02:03
Hồi đó Tuyết Tình cũng có đối tượng giao thiệp, nhưng Hứa Như Vân bận bịu với những toan tính riêng nên không hề để ý hay thăm dò xem đối tượng của Tuyết Tình là ai.
"Một gia đình tốt như thế, nhà họ Tô nỡ bỏ qua sao?" Bà Hứa thắc mắc, "Tuyết Tình không chịu, chẳng lẽ chị cả với mẹ nó không khuyên bảo? Nhà họ Lâm quyền thế như vậy, chỉ cần Tuyết Tình gật đầu cái rụp, bên đó có thể thu xếp công việc cho vợ chồng con Á Mai ngay lập tức."
"Họ bỏ ra nhiều như thế, sau này chẳng phải cũng đòi lại từ trên người Tuyết Tình sao." Như Vân nhận xét, "Nếu thật sự như vậy, Tuyết Tình gả vào đó sẽ bị thấp kém hơn người ta một bậc, vì cô ta đã nhận quá nhiều ơn huệ ngay từ đầu. À không, thậm chí còn chẳng phải cô ta là người hưởng lợi."
"Nói thế không đúng, đều là anh em một nhà, anh em tốt thì Tuyết Tình mới tốt được." Bà Hứa cãi, "Bản thân mình sống sướng thì giúp đỡ anh em một chút cũng là lẽ thường. Mà này, con vẫn định đi nhập hàng đấy à?"
"Vâng, mai con đi luôn." Như Vân đáp.
Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng động, bạn trai của Như Vân đến tìm.
Liêu Kiến Khải là bạn trai của Như Vân, làm việc ở xưởng cơ khí. Mấy ngày nay anh ta phải tăng ca liên tục, trên người vẫn mặc bộ đồ bảo hộ lao động khá bẩn, có chỗ còn dính dầu máy.
Thấy Kiến Khải đến, bà Hứa niềm nở cười mời anh ta vào nhà. Trong mắt bà Hứa, Kiến Khải là một mối rất ổn: công việc ổn định, lương lại cao. Đàn ông như thế này chẳng khác gì "bánh bao thơm", Như Vân không lấy thì khối người khác chực chờ.
Bà Hứa trước sau vẫn cho rằng con gái mình chỉ đang giở tính tiểu thư, làm mình làm mẩy một chút thôi, nên vẫn muốn vun vào cho hai đứa. Bà cũng từng trải qua thời trẻ, bà hiểu chuyện nam nữ là thế, người yêu nhau làm gì có ai không cãi vã.
"Anh về đi, đừng đến tìm tôi nữa!" Như Vân lạnh lùng nói.
"Như Vân..."
"Chúng ta chia tay đi!" Như Vân hất phăng bàn tay đang định chạm vào mình của Kiến Khải.
Bất kể bây giờ Kiến Khải có yêu cô đến mức nào cũng vô dụng. Như Vân là người trọng sinh, cô biết rõ sau này anh ta sẽ thay lòng đổi dạ.
"Chia tay?" Kiến Khải ngẩn cả người.
"Đúng, chia tay." Như Vân gằn giọng, "Anh là đồ bủn xỉn keo kiệt, anh cũng chẳng thật lòng yêu tôi đâu, anh chỉ thiếu một người đàn bà để đẻ con cho anh thôi. Anh muốn có người đẻ con thì đi tìm người khác, đừng có tìm tôi, tôi không phải công cụ của anh."
Lửa giận trong lòng Như Vân bốc lên ngùn ngụt. Kiến Khải hiện tại đúng là chưa phạm lỗi gì, nhưng Kiến Khải của tương lai thì có. Anh ta vì nhân tình mà nói xấu cô đủ điều, nếu không phải tại đôi cẩu nam nữ đó thì đời cô đã không t.h.ả.m hại đến mức phải trọng sinh.
Đã được làm lại từ đầu, Như Vân tuyệt đối không nể nang gì anh ta. Kiếp trước ban đầu cô cũng tưởng anh ta tốt lắm. Phải, thuở đầu anh ta đối xử với cô và con rất tốt, trông thì hiền lành chất phác, lương lậu cũng nộp phần lớn về cho vợ, ai cũng bảo anh ta là người đàn ông hiếm có. Nhưng về sau, anh ta vẫn lén lút với người khác, còn cùng nhân tình hại c.h.ế.t cô.
Có làm ma cô cũng không tha cho anh ta. Loại đàn ông như thế không phải hạng tốt lành gì, đợi phụ nữ già nua héo hon là anh ta liền đi tìm của lạ bên ngoài.
"Vân Vân..." Kiến Khải hoàn toàn không ngờ Như Vân lại nói ra những lời cay độc như thế. Anh ta cũng đâu có keo kiệt với cô, cô muốn xem phim hay uống nước ngọt anh ta đều trả tiền. Chẳng qua bình thường anh ta tiết kiệm vì nghĩ kết hôn tốn kém, sau này có con lại càng tốn, nên anh ta mới thắt lưng buộc bụng. Kiến Khải cuống quýt: "Không có, anh không coi em là công cụ, anh..."
"Đã bảo chúng ta không hợp, anh có hiểu tiếng người không?" Như Vân siết c.h.ặ.t nắm đ.ấ.m, cô tự nhủ mình đã trọng sinh rồi, không còn ở kiếp trước nữa, không thể trực tiếp ra tay đ.á.n.h anh ta ngay lúc này được.
"Không hợp chỗ nào? Mấy hôm trước vẫn còn tốt đẹp, anh..."
"Anh cũng biết mấy hôm trước còn tốt đẹp à? Thế mà mấy hôm nay anh chẳng thèm đoái hoài gì đến tôi." Như Vân mỉa mai.
"Đó là vì anh phải tăng ca, phải đi làm mà."
"Tăng ca, đi làm, toàn là cái cớ của anh thôi." Như Vân cười khẩy. Kiếp trước cô cũng vì tin mấy lời ma quỷ này nên mới tưởng anh ta nỗ lực vì gia đình. Thực tế thì không phải vậy, anh ta chẳng tăng ca gì hết mà là đi hú hí với con đàn bà khác.
Anh ta còn khai man tiền lương, rõ ràng được tăng lương khá nhiều mà chỉ nói tăng có một chút. Đến khi Như Vân phát hiện ra, cô thấy mình như một con hề bị bọn họ xoay như chong ch.óng.
Như Vân không cấm chồng có quỹ đen, nhưng giấu giếm kiểu đó thì quá đáng lắm. Cô ở nhà thấy thiếu thốn nên một đồng bẻ đôi cũng không dám tiêu, còn anh ta giương mắt nhìn cô khổ sở vì tiền. Con là con chung, vậy mà anh ta chẳng thèm quan tâm đến chi phí nuôi con.
Kiếp này, cô không đời nào ở bên anh ta, cũng không vì muốn sinh ra đứa con của kiếp trước mà thỏa hiệp. Mọi chuyện đã khác rồi, dù có sinh con thì đứa trẻ đó cũng không còn là đứa con của kiếp trước nữa.
"Chia tay đi." Như Vân nói, "Hay anh muốn làm ầm lên? Anh nghĩ anh mời tôi xem vài bộ phim, uống vài chai nước ngọt là tôi phải gả cho anh à?"
"Không phải..."
"Không phải thì cút, cút cho khuất mắt tôi." Như Vân chỉ tay ra cổng, mắt cô đỏ hoe.
Dù đã trọng sinh, tim cô vẫn thấy nhói đau, vì cô từng thực sự rất yêu người đàn ông này.
"Anh..." Kiến Khải cầu cứu nhìn bà Hứa.
"Anh nhìn mẹ tôi cũng vô dụng thôi, đời này tôi không bao giờ ở bên anh nữa." Như Vân dứt khoát, "Nếu tôi còn ở bên anh, cứ để mẹ tôi c.h.ế.t không có chỗ chôn!"
"Cái gì?" Bà Hứa ngoáy tai, chuyện gì thế này?
"Đúng đấy mẹ, nếu con mà quay lại với anh ta thì mẹ cứ c.h.ế.t không có chỗ chôn luôn đi." Như Vân điên cuồng nói, "Anh trai thì không có tiền cưới vợ, có cưới được thì vợ cũng theo trai, còn bố thì..."
"Im ngay cái miệng mày lại!" Bà Hứa quát, "Cấm nói gở nhé. Hai đứa muốn chia tay thì chia đi, đừng có lôi người già này ra mà thề thốt."
Bà Hứa thấy Như Vân điên thật rồi, làm gì có ai lấy người nhà ra thề độc như thế. Bà muốn ngăn cũng không kịp, Như Vân đã quyết chí rồi.
"Thôi được rồi, cậu về đi. Như Vân nó đã không muốn thì dưa hái non không ngọt." Bà Hứa nhìn Kiến Khải, lòng dạ thắt lại vì sợ cái lời thề c.h.ế.t không chỗ chôn kia. Bà nghĩ thầm, với cái lời thề độc địa đó, bà tuyệt đối không thể để hai đứa này quay lại với nhau được nữa.
Kiến Khải nghe những lời đó thì hiểu rằng Như Vân đã thực sự dứt tình. Cô cố tình nói thế để ép người nhà họ Hứa cũng phải ngăn cản họ. Kiến Khải thấy mệt mỏi rã rời, mấy ngày qua anh ta thực sự tăng ca làm việc chứ chẳng làm gì có lỗi với cô cả.
"Tiểu Liêu à, cậu có công việc chính thức, lo gì không tìm được đối tượng khác." Bà Hứa an ủi lấy lệ.
Kiến Khải thất vọng quay lưng rời đi.
Giọng Như Vân rất lớn, cộng thêm tường nhà ở đây cách âm không tốt nên hàng xóm láng giềng đã nghe thấy hết cuộc đối thoại. Họ tặc lưỡi bàn tán: Hứa Như Vân đúng là sướng quá hóa rồ, Kiến Khải có công việc ổn định, lương cao, thế còn muốn gì nữa?
Trước đây bà Hứa còn đi khoe khoang con rể tương lai khắp nơi, giờ Như Vân lại đá người ta. Không lấy Kiến Khải thì cô ta định tìm được ai tốt hơn chắc? Có người còn bảo Như Vân tâm cao khí ngạo, muốn đua đòi với Tuyết Tình.
"Tôi thấy cô ta định so bì với Tuyết Tình đấy, kém nhau có vài tuổi mà Tuyết Tình đỗ đại học còn cô ta thì không." Có người nhận xét như vậy.
Cái ngõ nhỏ này thiếu gì kẻ muốn so sánh với Tuyết Tình, ai cũng muốn giỏi hơn cô nhưng đâu phải ai cũng làm được.
Trong phòng, mẹ Tô đang xếp lại quần áo, bà nhìn chồng: "Ông đã tìm được việc phù hợp cho vợ chồng con cả chưa?"
"Phải đợi thêm chút nữa." Bố Tô đáp, "Chắc vài ngày tới mới có tin."
"Ừm." Mẹ Tô gật đầu, "Bảo cho họ một tháng thời gian nên cũng chưa gấp lắm. À, còn nhà họ Lâm... nhà đó người ta khó tính lắm, mắt lại cao hơn đầu. Tuyết Tình mà gả vào đó e là khổ cực, nhà họ chắc chắn sẽ lập quy củ nghiêm ngặt cho con dâu."
Mẹ Tô không muốn con gái chịu khổ. Nhà họ Lâm đúng là khá giả thật, nhưng chưa đến mức để bà nhẫn tâm đẩy con mình vào chỗ khổ.
"Tuyết Tình dù sao cũng là sinh viên ưu tú của Đại học Nam Thành, tốt nghiệp xong chắc chắn sẽ có công việc tốt." Mẹ Tô nói, "Lúc đó tìm đối tượng cũng dễ, không việc gì phải vội vàng lúc này."
Còn về chuyện bạn của Tuyết Tình giới thiệu đối tượng, mẹ Tô cũng không quá để tâm. Dù sao đó cũng là nhà họ Ninh lẫy lừng ở Nam Thành, con gái bà dù xinh đẹp thông minh thật, nhưng hạng gia đình như vậy họ thiếu gì phụ nữ đẹp vây quanh, cơ bản là khó mà nhìn trúng Tuyết Tình.
Nhưng nếu thật sự là nhà họ Ninh... Mẹ Tô vẫn hơi lo, sợ con gái về đó làm dâu chịu thiệt. Tuyết Tình bình thường ít làm việc nhà, nấu ăn cũng chẳng ngon lắm. Mà thôi, con bà đã học đại học rồi, mẹ Tô nghĩ con bà học đại học đâu phải để về làm việc nhà.
"Á Mai nó động tâm với mối nhà họ Lâm rồi." Mẹ Tô thở dài.
Bố Tô im lặng. Ông cũng muốn Tuyết Tình gả vào chỗ tốt, nhưng mẹ ông đã không đồng ý thì ông tuyệt đối không gật đầu. Ông là đàn ông, cũng không rành mấy chuyện mai mối này.
"Sớm tìm việc cho vợ chồng nó đi, rồi bảo chúng nó dọn ra ngoài sớm." Mẹ Tô dặn, "Đừng để chúng nó lén lút 'bán' Tuyết Tình thật đấy."
"Chắc không đến mức đó đâu." Bố Tô nói.
"Cái gì mà không đến mức đó, khả năng cao lắm đấy." Mẹ Tô gắt, "Á Mai nó đầy oán hận với Tuyết Tình. Lúc nó đi nông thôn Tuyết Tình mới có mấy tuổi đầu, vậy mà nó cũng nỡ oán trách con bé."
