[xuyên Không Trùng Sinh Tn80] Chuyện Thường Ngày Ở Ngõ Nhỏ - Chương 24
Cập nhật lúc: 31/12/2025 02:04
“Không cần, không cần đâu, Tuyết Tình đã cho rồi.” Người hàng xóm đó làm sao nỡ lấy thêm, nhận hai miếng bánh là đã đủ rồi.
Người đó nhanh ch.óng đi về, bà nội Tô mang hộp bánh ngọt vào nhà.
Bố Tô vừa đi nhờ vả mấy người quen, biếu xén chút t.h.u.ố.c lá, rượu ngon, cuối cùng cũng hỏi được cho Vệ Đại Sơn một chân làm công nhật. Công việc này thực chất là phụ giúp bốc vác đồ đạc trong xưởng, nói trắng ra là một người bốc vác thời vụ, kiêm thêm mấy việc lặt vặt tạp nham. Ban đầu bố Tô muốn Vệ Đại Sơn học một cái nghề kỹ thuật như anh ba Tô, nhưng Đại Sơn đã ngoài ba mươi, mắt thấy sắp chạm ngưỡng bốn mươi rồi, tầm tuổi này học hành gì nổi nữa, sợ là khó mà thành tài.
Người ta hỏi về tay nghề của Đại Sơn, lại biết anh ta từ nông thôn lên, chữ nghĩa bẻ đôi không biết nhiều, nên càng không ai muốn nhận đào tạo kỹ thuật. Thế là đành để anh ta đi làm việc chân tay, dẫu sao cũng kiếm được miếng cơm. Tiền có ít một chút nhưng vẫn hơn là ngồi không chẳng có đồng nào.
“Chỉ là bốc vác thôi sao?” Tô Á Mai cau mày.
“Đúng, bốc vác.” Bố Tô nói, “Loại công việc này mà cũng có khối người đang nhòm ngó đấy.”
“Bốc vác mệt lắm.” Á Mai càm ràm, “Lao lực thế hỏng hết cột sống mất.”
“Anh làm được mà.” Vệ Đại Sơn vội vàng nói, làm việc nặng nhọc chẳng phải là như thế sao?
Hết cái này không được, cái kia không xong, lúc thì sợ đau lưng, lúc thì sợ hỏng xương sống, thế thì còn định làm việc gì nữa đây.
“Làm được thì làm.” Bố Tô dứt khoát, “Nếu không làm nổi thì tạm thời cũng chẳng còn việc nào khác đâu.”
Bố Tô cũng khó xử lắm, ông đã hỏi mấy chỗ rồi, có người còn thẳng thừng từ chối ngay.
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa, là Ngô Thấm Phương – bạn của mẹ Tô – ghé chơi. Cô Thấm Phương làm y tá trưởng ở bệnh viện, đồng thời cũng là mẹ đỡ đầu của Tuyết Tình. Chuyện nhà họ Tô cô đã nghe phong thanh từ sớm. Lần này cô sang là để nói với mẹ Tô về chuyện công việc cho Á Mai.
“Tôi có người quen mở nhà hàng, bên đó đang thiếu người phụ bếp, chủ yếu là nhặt rau, rửa bát, phụ việc cho đầu bếp.” Cô Thấm Phương nói, “Lương lậu cũng không thấp đâu, ở đó bao ăn bao ở luôn. Nếu ở lại thì ở chung với nhân viên khác, còn nếu không ở lại thì họ có phụ cấp thêm một ít tiền.”
“Tốt thế cơ à?” Mẹ Tô không tin nổi nhìn người bạn thân.
“Là nhà hàng tư nhân chứ không phải của nhà nước đâu, một nhà hàng lớn đấy, không phải quán ăn bình thường.” Cô Thấm Phương giải thích, “Chế độ khá ổn. Tuy nhiều người sợ công ty tư nhân không ổn định nhưng vẫn có khối người muốn vào. Nếu không phải chỗ quen biết, hiểu rõ tình cảnh nhà bà thì tôi cũng chẳng sang đây nói đâu.”
Ngô Thấm Phương nghe người ta kể lại nên mới chạy qua báo. Cô kéo mẹ Tô ra một góc, nói nhỏ: “Cái tính con Á Mai bướng bỉnh thế, tôi chưa sang đây mà đã nghe người ta bàn tán nó ăn nói oang oang rồi đấy.”
“Hầy.” Mẹ Tô thở dài, “Anh chị em trong nhà, chỉ có mình nó phải đi thanh niên xung phong về nông thôn nên nó thấy uất ức. Chúng tôi cũng biết nó thiệt thòi, nhưng chính sách thời đó là thế. Chẳng lẽ lại bắt con Tuyết Tình mới hai ba tuổi đi nông thôn, nó đi thì làm được gì, để người ta bón cơm cho chắc?”
Mẹ Tô nghĩ mà đau cả đầu, tính nết Á Mai đúng là không tốt thật.
“Để nó đi làm đi, làm ở hậu bếp cũng được.” Cô Thấm Phương khuyên, “Không ra phía trước tiếp khách thì cũng đỡ va chạm. Giờ nhà hàng tư nhân họ coi trọng thái độ phục vụ lắm, không giống mấy cửa hàng quốc doanh đâu. Mấy đơn vị nhà nước như bên cung ứng, nhân viên nào cái đuôi chẳng vểnh lên tận trời. Tư nhân thì khác, người ta mở cửa làm ăn, phải làm khách vui lòng thì họ mới quay lại.”
Cô Thấm Phương không muốn Á Mai đi làm rồi lại nổi trận lôi đình ở đó, như vậy thì làm ăn gì nữa. Á Mai đi làm thuê chứ có phải đi làm đại ông chủ đâu, đi làm thì phải ra dáng người đi làm.
“Nó còn phải chăm con, không tiện ở lại nhà hàng thì thuê một căn phòng mà ở.” Cô Thấm Phương góp ý, “Cứ để nó ở mãi nhà bà cũng không phải cách đâu. Xem quanh đây có chỗ nào rẻ thì thuê lấy một phòng. Nếu kẹt quá thì vợ chồng bà cứ trả hộ nó hai tháng tiền nhà đầu tiên, sau này chúng nó kiếm được tiền thì tự lo.”
Hai người bàn bạc ở sân sau một lúc rồi mới vào phòng khách.
Nghe cô Thấm Phương nói về việc ở nhà hàng, Á Mai làm sao có thể không muốn đi cho được.
“Có xa không ạ?” Á Mai hỏi.
“Cũng không xa lắm, tính ra là khá gần đây, đi bộ mất tầm hơn nửa tiếng. Nếu đi xe buýt thì nhanh lắm, mười mấy phút là đến nơi. Cả thời gian chờ xe nữa thì tầm hai mươi phút. Tuyến xe buýt đi qua đây rất nhiều chuyến, tiện lợi vô cùng.” Cô Thấm Phương đáp.
Á Mai biết Thấm Phương là bạn thân của mẹ mình, lại là mẹ đỡ đầu của Tuyết Tình. Hồi Tuyết Tình mới sinh, Á Mai đã nghe thấy mẹ và cô Thấm Phương bàn chuyện nhận con nuôi. Lúc đó Á Mai còn thắc mắc tại sao cô ấy không nhận mình mà lại nhận một đứa bé vừa chào đời. Nhưng dù sao Ngô Thấm Phương cũng không phải mẹ ruột, Á Mai chẳng dám bật lại, cô chỉ dám trút giận lên mẹ ruột mình mà thôi.
“Nếu được thì mai có thể qua đó luôn.” Cô Thấm Phương nói, “Tất nhiên nếu muốn dọn dẹp, sắp xếp đồ đạc thì vài ngày tới đi cũng được. Còn nếu không muốn đi thì cứ nói một tiếng.”
“Đi chứ, chắc chắn phải đi.” Á Mai nghĩ thầm trong bụng, liệu có phải những người này đang muốn đuổi khéo mình ra ngoài để Tuyết Tình có chỗ quay về nhà không?
Tối nay Tuyết Tình không về, tối qua cô cũng không ăn cơm ở nhà. Á Mai liếc nhìn cô Thấm Phương, chắc hẳn cô ấy cưng chiều Tuyết Tình lắm, dù sao Tuyết Tình cũng luôn sống ở thành phố mà.
“Tôi nói với mẹ cô rồi, để ông bà hỗ trợ hai tháng tiền nhà, tìm một chỗ gần đây mà thuê.” Cô Thấm Phương nói tiếp, “Con cái đi học cũng ở mạn này. Sau này vợ chồng cô đi làm, chuyện đưa đón con cái ông bà ngoại cũng phụ giúp được phần nào.”
Để Á Mai ở xa quá là điều không thực tế. Cô Thấm Phương biết mẹ Tô ngại không dám nói những lời này nên đứng ra nói hộ. Chuyện này sớm muộn gì cũng phải giải quyết, để lâu sinh biến.
“Để công việc ổn định đã rồi tính tiếp.” Á Mai nắm c.h.ặ.t t.a.y, cô sợ mọi người hùa vào lừa mình. Công việc đó nghe qua có vẻ hơi "hời" quá: bao ăn bao ở, dẫu người có gia đình không tiện ở lại nhưng bao ăn là đã tiết kiệm được khối tiền rồi, lương lại còn khá nữa.
Á Mai sợ Ngô Thấm Phương và mẹ Tô thông đồng để tống khứ gia đình ba người nhà cô ra ngoài, rồi sau đó nhà họ Tô muốn làm gì thì làm.
“Cứ theo đúng hạn một tháng như đã nói ban đầu.” Mẹ Tô hiểu ý, Á Mai đang sợ bị người nhà chơi xỏ.
Lúc này, anh em Hứa Như Vân đã ngồi trên tàu hỏa để đi nhập hàng ở nơi khác. Như Vân nhìn xuống đôi bàn tay mình, chuyện làm kẹp tóc hay mấy món đồ thủ công cô vẫn rất thạo, kiếp trước vì làm đẹp cho con gái mà cô đã học không ít. Chỉ là... kiếp này Như Vân không muốn hy sinh cho kẻ khác nữa, cô phải nỗ lực vì chính mình, sống cho chính mình.
“Liệu có ổn không em?” Anh hai Hứa hỏi.
“Ổn mà, chắc chắn được.” Như Vân khẳng định, “Anh cứ đi theo làm cùng em là được.”
Như Vân nghĩ thời đại này chỗ nào cũng thấy tiền, quan trọng là có biết nắm bắt hay không. Nếu không phải vì phụ nữ đi một mình kiếm tiền dễ gặp nguy hiểm và rắc rối, cô cũng chẳng muốn kéo theo người nhà, cô muốn tự mình gánh vác hơn.
Trên tàu rất đông người, mùi vị hỗn tạp, nạn trộm cắp lại hoành hành. Như Vân ngồi cạnh cửa sổ, anh hai ngồi bên cạnh, hai anh em giấu tiền rất kỹ, còn chia ra nhiều chỗ để phòng trường hợp bị móc túi. Đúng là "không nên để trứng vào cùng một giỏ".
Nửa đêm, Như Vân vừa chợp mắt thì nghe tiếng hét thất thanh. Cô giật mình mở mắt, tiếng hét khá lớn và phát ra ngay chính toa tàu cô đang ngồi. Nếu ở toa khác, cộng với tiếng xình xịch của tàu chạy, chưa chắc cô đã nghe thấy.
“Đừng đi.” Như Vân ấn vai anh hai định đứng dậy chạy tới. Nếu là kiếp trước, cô đã lao đi rồi, nhưng giờ cô phải thay đổi, “Đông người thế kia, anh đừng sang đó!”
Chương 18: Bảo vệ - Những nơi cần tiêu tiền quá nhiều
“Đừng đi, không liên quan đến chúng ta.” Như Vân dặn dò.
Đèn trên tàu vẫn sáng. Như Vân đứng dậy, ngoảnh lại nhìn một cái, gương mặt người đó trông khá quen.
“Thôi, qua giúp một tay, qua hỏi xem sao.” Như Vân đổi ý. Người phụ nữ kia kiếp trước mở cửa hàng đồ chơi, làm ăn rất phát đạt. Như Vân nghĩ người thế này rất đáng để kết giao, có thể qua xem thử tình hình.
“Hả?” Anh hai Hứa ngơ ngác.
“Qua xem đi anh.” Như Vân thúc giục.
Anh hai liền đứng dậy bước tới: “Có chuyện gì thế?”
“Có kẻ sàm sỡ tôi, định ăn trộm đồ của tôi!” Người phụ nữ đó tên là Tuân Đồng, cô ấy cũng đang đi nhập hàng.
Hiện giờ phong trào bán hàng vỉa hè đang lên, Tuân Đồng cũng muốn thử sức. Lần trước cô nhập hàng thấy ổn nên lần này đi tiếp. Nếu để người ta gửi hàng đến thì vừa sợ thất lạc, vừa sợ hàng không chuẩn. Không tự mình kiểm tra tận tay, người ta tráo hàng lỗi vào thì hỏng hết việc.
Dù Tuân Đồng đã có kinh nghiệm đi tàu và rất cảnh giác, nhưng khi nãy cô vừa lim dim ngủ một chút thì có kẻ đã ra tay. Tuân Đồng có thói quen giấu tiền ở n.g.ự.c và trong quần. Cô biết những chỗ đó là an toàn nhất, bọn móc túi cũng thừa biết dân buôn hay giấu tiền ở đâu. Giấu tiền trong túi xách chẳng bằng giấu trên người. Túi xách dễ mất, chứ người thì khó mất hơn, chỉ cần khâu kỹ bên trong lớp áo là an toàn hơn nhiều.
