[xuyên Không Trùng Sinh Tn80] Chuyện Thường Ngày Ở Ngõ Nhỏ - Chương 43

Cập nhật lúc: 31/12/2025 02:07

"Cậu định 'rước khổ vào thân' đấy à?" Tuyết Tình khẽ nhếch môi trêu bạn.

"Đây gọi là trải nghiệm." Ninh Giai Tuyên đáp, "Phải thử một chút mình mới biết cuộc sống hiện tại hạnh phúc và vui vẻ đến nhường nào."

"Thế thì chẳng cần đợi hôm khác, ngay bây giờ cậu có thể thử luôn." Tuyết Tình nói.

"Giờ làm được bao lâu đâu, làm một tí là phải đi ăn cơm rồi. Để hôm khác đi, lúc nào rảnh rang mình sẽ làm lâu một chút." Giai Tuyên hào hứng, "Đừng có đưa tiền công nhé, mình chỉ làm thử cho biết thôi."

"Được rồi, tùy cậu." Tuyết Tình tặc lưỡi. Đại tiểu thư đi trải nghiệm cuộc sống dân thường, chẳng khác nào mấy chương trình truyền hình thực tế kiếp trước. Có điều Giai Tuyên cũng chẳng cần nếm mật nằm gai lâu, chỉ cần nếm trải chút dư vị là đủ rồi.

Lúc Ninh Ngạn Tĩnh đi tìm Tuyết Tình thì vừa vặn cô vừa ăn cơm xong và đang cùng Giai Tuyên đi bộ về ký túc xá.

"Mình bảo này, anh trai mình ấy à, anh ấy..."

"Anh làm sao?" Ngạn Tĩnh nhìn em gái đang buôn chuyện rôm rả, dường như cô bé còn chưa phát hiện ra sự hiện diện của anh mình.

Chương 23: Chân tâm - Sau này sẽ là người một nhà

"Anh trai em ấy à, lòng dạ đen tối, lạnh lùng..."

"Hửm?" Ngạn Tĩnh khoanh tay đứng cạnh.

Tuyết Tình vội kéo kéo vạt áo Giai Tuyên, ra hiệu: Anh trai cậu đứng lù lù đằng kia kìa.

"Anh đến từ lúc nào thế?" Tuyết Tình lên tiếng phá tan bầu không khí, tránh để Giai Tuyên lỡ mồm nói thêm điều gì không hay.

Giai Tuyên lúc này mới sực tỉnh: "Ý em là... anh trai em đối với người ngoài thì lạnh lùng, nhưng với chị thì lại cực kỳ sốt sắng, trong lòng anh ấy chỉ có mỗi chị thôi."

"Cũng giỏi chữa cháy đấy." Ngạn Tĩnh liếc nhìn em gái.

"Anh này, đó là lời thật lòng của em đấy." Giai Tuyên cười nịnh nọt, "Hai người cứ thong thả trò chuyện, em về ký túc xá trước đây."

Nói đoạn, Giai Tuyên vắt chân lên cổ chạy biến. Phải là trước đây, chắc chắn Ngạn Tĩnh đã xách cổ áo không cho cô chạy thoát. Nhưng giờ anh chẳng buồn để tâm, Giai Tuyên chạy tuốt vào tòa nhà ký túc mới dám dừng lại vỗ n.g.ự.c trấn tĩnh. Sau này phải cẩn thận hơn mới được, ai biết được ông anh mình sẽ "xuất quỷ nhập thần" lúc nào.

"Em ăn cơm chưa?" Ngạn Tĩnh ôn tồn hỏi.

"Em ăn rồi, còn anh?"

"Anh cũng lót dạ một chút rồi." Ngạn Tĩnh bước lại gần, "Giai Tuyên có làm phiền em không?"

"Không có đâu, tụi em chơi với nhau rất vui."

"Thế thì tốt. Con bé đó lắm lúc tò mò thái quá, chuyện gì cũng muốn đào sâu cho bằng được."

"Tò mò cũng thường thôi mà, em cũng hay tò mò muốn biết cái này cái kia." Tuyết Tình cười nhẹ.

"Thế em muốn biết cái gì?"

"Tạm thời chưa nghĩ ra, bao giờ gặp chuyện thì mới biết được."

Ngạn Tĩnh và Tuyết Tình cùng nhau tản bộ trong khuôn viên trường. Nhà trường không cấm đoán học sinh yêu đương, cũng chẳng quy định chưa tốt nghiệp thì không được đăng ký kết hôn. Có một số trường đặt ra nội quy khắt khe, nhưng Đại học Nam Thành thì tạm thời chưa có.

Sinh viên đều là người trưởng thành cả rồi, quy định cũng chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài, còn thực tế họ làm gì sau lưng thì chẳng ai kiểm soát nổi.

Cấm không bằng khơi thông, các thầy cô thỉnh thoảng cũng nhắc nhở để sinh viên hiểu đời hơn. Sinh viên từ khắp nơi tụ hội về đây yêu đương, đến khi tốt nghiệp mỗi người bị phân công công tác một nơi, không ở gần nhau thì tình cảm có sâu đậm đến mấy cũng dễ tan thành mây khói.

Đi làm rồi phải tự bươn chải kiếm sống, chuyện củi quế gạo châu, đủ thứ rắc rối ập đến, không còn được gia đình bảo bọc như thời đi học. Thậm chí có người đi làm rồi còn phải gánh vác cả gia đình trên vai.

"Lát nữa anh có về cùng Giai Tuyên không?" Tuyết Tình hỏi.

"Nếu nó muốn về nhà thì về cùng, còn không thì cứ để nó ở lại ký túc xá." Ngạn Tĩnh đáp.

"Lúc nãy thấy chị dâu Ba của em làm thủ công, con bé còn bảo hôm nào sang thử sức đấy." Tuyết Tình kể, "Việc khâu thú nhồi bông đó chẳng dễ chút nào, em làm còn chẳng xong nữa là."

"Em làm không xong thì nó càng không làm nổi đâu." Ngạn Tĩnh khẳng định, "Thôi kệ đi, nó muốn thử thì cứ để nó thử cho biết."

"Em làm hỏng nhưng biết đâu bạn ấy lại làm tốt. Cậu ấy làm bánh khéo lắm đấy."

"Đó là vì con bé tự mình muốn học nên mới để tâm thôi." Ngạn Tĩnh thầm nghĩ không hiểu sao Giai Tuyên lại hứng thú với việc làm bánh đến thế.

Người ta hay bảo muốn nắm giữ trái tim một người thì phải đi qua dạ dày, liệu có phải Giai Tuyên đã có ai trong lòng rồi không? Ngạn Tĩnh lại thấy không đúng, em gái anh không phải hạng con gái sẽ vì đàn ông mà vào bếp. Anh định hỏi Tuyết Tình xem có nghe Giai Tuyên nhắc đến anh chàng nào không, nhưng lại thấy không tiện. Tuyết Tình và em gái anh là bạn thân, nhưng không có nghĩa là chuyện gì Giai Tuyên cũng kể ra hết.

Buổi tối, Tô Á Mai mang về một ít thức ăn thừa từ nhà hàng. Gọi là thức ăn thừa nhưng thực chất rất sạch sẽ, đó là phần cơm nhân viên còn dư hoặc một vài nguyên liệu khác. Cô mang về cho Vệ Đại Sơn ăn để tiết kiệm chút khẩu phần.

Từ khi ra ở riêng, tự mình đi chợ nấu cơm mới biết tiền nong tốn kém thế nào. Á Mai thấy mình làm ở nhà hàng là quyết định đúng đắn, công việc này rất hợp với cô, lại còn đỡ đần được phần nào tiền ăn uống cho gia đình.

"Có cả thịt cơ à?" Đại Sơn sáng mắt khi thấy món thịt.

"Có một ít." Á Mai đáp, "Nhà hàng em làm thuộc dạng cao cấp, ngày nào cũng dùng nguyên liệu tươi mới. Đồ dư từ hôm trước nhân viên được mua mang về với giá rẻ. Toàn là hàng ngon cả, mua rẻ thế là hời lắm. Chỉ là nhà mình túng thiếu, cần phải chắt bóp nên em mới mang cơm nước về cho anh ăn."

"Được đấy." Đại Sơn gật gù.

"Chứ còn gì nữa, không nhờ em làm ở đó thì anh lấy đâu ra đồ ngon mà ăn. Người ngoài vào đó ăn một bữa là tốn bộn tiền đấy. Cơm nhân viên chỗ em cũng ngon lắm, vị đậm đà."

Thức ăn thừa ở nhà hàng thực ra cũng chẳng nhiều đến thế. Người ta thấy Á Mai là thanh niên xung phong mới về thành phố, gia cảnh khó khăn lại hay than thở nên cũng chẳng ai tranh giành với cô. Vả lại mấy thứ này nếu thích thì mọi người góp thêm ít tiền bảo đầu bếp làm dư ra rồi chia nhau mang về là xong, chẳng việc gì phải cãi vã vì miếng ăn. Họ làm ở nhà hàng tư nhân, làm không tốt là bị đuổi việc như chơi.

Đồng nghiệp với nhau, mấy chuyện vặt vãnh này giải quyết nhanh gọn lắm.

"Em làm ở đó có thấy mệt không? Tay lúc nào cũng ngâm trong nước..."

"Cũng thường thôi anh." Á Mai nói, "Em tốt nghiệp cấp hai thật nhưng bao nhiêu năm nay có đụng đến sách vở đâu. Người ta đâu thể vừa vào đã cho em ngồi văn phòng thổi quạt điện được. Ở nhà hàng cũng đầy người bằng cấp như em đấy thôi. Thời buổi này có được cái công việc là ai nấy đều tranh nhau mà làm rồi."

Trong lòng Á Mai không phải là không có suy nghĩ, nhưng cô chỉ biết tự an ủi mình rằng người khác cũng phải đi rửa rau đấy thôi. Bao nhiêu thanh niên xung phong về nước, đâu phải mình cô phải làm việc chân tay. Có người tốt nghiệp cấp hai còn phải đi quét rác kia kìa, "tăng nhiều cháo ít", thực trạng chung là thế. Có người may mắn ở dưới quê làm giáo viên, về thành phố cũng xin được vào ngành sư phạm, chứ cô thì chịu.

Hồi ở dưới quê cô không được chọn làm giáo viên vì có những người trình độ cao hơn, có người tốt nghiệp cấp ba, thậm chí có người đang học đại học dở dang cũng đi thanh niên xung phong, đủ mọi thành phần. Ở những vùng mà thanh niên xung phong mù chữ nhiều thì người tốt nghiệp cấp hai mới có cửa làm giáo viên trường làng.

"Vài hôm nữa anh phải đi làm ca đêm, luân phiên với người khác." Vệ Đại Sơn thông báo.

"Được rồi."

Chập tối, vợ chồng Á Nam sang nhà ngoại để khiêng cái giường tầng về. Tuyết Tình ở trường không về ăn cơm nên không có nhà.

Anh Ba giúp em rể tháo rời cái giường, mấy tấm ván cũng được xếp gọn để vợ chồng Á Nam mang đi. Cái giường này là do ông nội khi còn sống tự tay đóng cùng bố cô, rồi lắp ráp hoàn chỉnh.

"Giường này ngày xưa em nằm, giờ để lại cho con trai em nằm tiếp." Á Nam nói.

"Cho con trai nằm á?" Chị dâu Ba thắc mắc.

"Vâng, nhà em hai trai một gái, đương nhiên là để hai đứa con trai nằm rồi." Á Nam giải thích, "Nếu là hai đứa con gái thì để con gái nằm. Hai thằng con trai một phòng, con gái một phòng. Con gái sau này lớn lên lấy chồng là dọn ra ngoài, nên lúc ở nhà cứ để nó được thoải mái một tí."

Hồi Á Nam chưa lấy chồng, cuộc sống ở nhà ngoại cũng khá ổn. Tuy cô phải nằm giường tầng với Tuyết Tình nhưng ít ra hai chị em được ở trong phòng riêng, còn anh Ba ngày đó phải ngủ ngoài phòng khách.

"Quả dưa hấu kia mọi người bổ ra mà ăn nhé." Á Nam dặn, "Lúc mua em đã bảo người ta khía một miếng nhỏ xem có đỏ không rồi. Trời nóng thế này dưa hấu dễ bị chua lắm."

Không có tủ lạnh thì phải để dưa ở chỗ thoáng mát hoặc thả xuống giếng cho mát. Nhà không có tủ lạnh nên bảo quản đồ ăn thức uống khổ cực vô cùng.

"Mẹ này, nhà mình cũng nên sắm cái tủ lạnh đi, có nó thì đồ ăn thừa cứ tống vào là xong, tiện biết bao." Á Nam gợi ý, "Trứng gà trứng vịt để trong đó cũng chẳng lo bị hỏng."

"Tiền đâu mà mua." Bà Tô thở dài.

"Chẳng phải tiểu muội sắp đính hôn sao? Nhà trai không đưa tiền lễ à mẹ?"

"Chưa đưa." Bà Tô đáp, "Mà kể cả có đưa thì đó cũng là tiền của tiểu muội. Hồi con lấy chồng, bố mẹ cũng có lấy tiền lễ của con đâu, phần lớn là để con mang về nhà chồng, số còn lại lo tiệc cưới với mua hồi môn cho con là cũng vừa hết."

Bà Tô không tham tiền lễ của con gái. Dù biết cuốn sổ của Tuyết Tình có số tiền lớn nhưng bà tuyệt nhiên không mảy may ý định đụng vào. Bà thậm chí còn lo nhỡ sau này Tuyết Tình và Ngạn Tĩnh không thành đôi thì nhà họ Ninh đòi lại tiền thì khốn. Bây giờ người ta bảo không đòi, nhưng tương lai ai mà biết trước được điều gì.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.