[xuyên Không Trùng Sinh Tn80] Chuyện Thường Ngày Ở Ngõ Nhỏ - Chương 46
Cập nhật lúc: 31/12/2025 02:08
Đến giờ cơm trưa, nhà họ Tô khẩn khoản giữ Ninh Giai Tuyên ở lại dùng bữa. Chị dâu Ba đặc biệt trổ tài món thịt xào, lại còn dùng tóp mỡ làm nhân bánh áp chảo.
"Chà, vị ngon thật đấy ạ." Giai Tuyên giơ ngón tay cái tán thưởng. Cô vốn chẳng thiếu đồ ngon vật lạ, bánh áp chảo tóp mỡ tuy không phải cao lương mỹ vị gì nhưng cô chưa ăn bao giờ, thấy lạ miệng nên rất thích thú.
"Cái này hơi nóng trong, em uống thêm tí trà thảo mộc cho mát." Chị dâu Ba đon đả.
Thái độ của chị dâu Ba đối với Giai Tuyên vô cùng niềm nở. Nhà họ Ninh giàu có nứt đố đổ vách, chị dâu Ba tính kỹ rồi, cứ phải chiều chuộng Giai Tuyên hết mực, không được để cô tiểu thư này thấy nhà mình có điểm gì không tốt.
Tuy vẻ ngoài của chị dâu Ba có chút nịnh nọt, nhưng Giai Tuyên lại không hề thấy phản cảm. Bình thường nếu kẻ khác nịnh bợ, cô sẽ thấy khó chịu ngay, nhưng ở chị dâu Ba và những người nhà họ Tô, cô lại thấy họ là những người rất thức thời và thông minh.
Bé San San ngoan ngoãn ngồi ăn từng miếng nhỏ, bà nội Tô thì không rời mắt khỏi con bé. San San có cái tính là người nhà họ Tô không gắp cho thì không dám ăn, lúc ăn cơm có khi chỉ dám ăn cơm trắng chứ không đụng đến thức ăn. Bà nội muốn con bé thay đổi cái tính nhút nhát đó, nhưng xem ra "giang sơn dễ đổi bản tính khó dời", con đường phía trước còn dài lắm.
Lúc Tuyết Tình và Giai Tuyên rời nhà họ Tô để quay lại trường, Giai Tuyên không nén nổi cảm thán: "Nhà cậu tình cảm tốt thật đấy, y hệt nhà mình vậy."
"Ừ, mọi người đều thương nhau." Tuyết Tình đáp, "Nãy ăn no chưa?"
"No căng rốn rồi! Về mình phải khoe ngay với anh trai mới được, bảo là mình được ăn cơm nhà cậu trước cả anh ấy." Giai Tuyên cười đắc thắng, "Chị dâu Ba của cậu còn đặc biệt làm bánh áp chảo cho mình ăn nữa cơ."
"..." Tuyết Tình nhìn bạn, "Cậu đúng là can đảm thật."
"Thế đã là gì, mình còn định bảo anh ấy là nếu chiều nay không phải đi học làm bánh thì đã mang về cho anh ấy hai cái rồi." Giai Tuyên lém lỉnh, "Nhưng mà bánh đó không phải do cậu tự tay làm, chắc anh ấy cũng chẳng thấy tiếc đâu, cùng lắm là ấm ức vì sao mình lại được 'đánh chén' trước anh ấy thôi."
"Chúng mình là bạn học, là bạn thân mà." Tuyết Tình nói, "Vốn dĩ là chúng mình quen nhau trước."
"Đúng! Quen nhau trước là cái chắc. Không nhờ mình thì anh ấy còn khuya mới biết cậu là ai." Giai Tuyên cười hì hì, "Mấy hôm nữa lớp học làm bánh kết thúc rồi, cậu định làm gì?"
"Mình hả?" Tuyết Tình suy nghĩ một lát, "Chắc là lên thư viện trường, hoặc là đi dạo quanh mấy khu phố cổ trong thành phố xem sao."
Dù chuyên ngành sau này của Tuyết Tình chủ yếu là thiết kế kiến trúc hiện đại, nhưng việc am hiểu kiến trúc cổ xưa thì tuyệt đối không thừa. Có những công trình có thể l.ồ.ng ghép nét đặc sắc cổ điển chứ không nhất thiết phải hiện đại hóa hoàn toàn. Người xưa rất thông tuệ, có những tòa nhà trải qua mấy trăm năm vẫn vững chãi như bàn thạch.
"Được, mình đi với cậu." Giai Tuyên nói, "Sau này mình chắc chẳng thiết kế nhà cửa cầu cống gì đâu, khó nhằn quá."
Giai Tuyên từng tưởng ngành này dễ học, ai dè vào chuyên ngành rồi mới thấy nản, suốt ngày phải đ.á.n.h vật với Toán cao cấp rồi Vật lý. Cứ nhìn thấy mấy bài toán tính toán là cô lại nhức hết cả đầu, nào là lực chịu tải, áp lực, rồi thì lực cản gió... Giai Tuyên chỉ mong sao lê lết được đến ngày tốt nghiệp là mừng lắm rồi. Sau này cô chẳng làm nghề này đâu, để khỏi làm hỏng công trình, khỏi gây hại cho người khác là tốt nhất.
"Cậu đi học, mình đi chơi." Giai Tuyên tuyên bố.
"Thành giao."
"Mấy cái ngõ ngách đó nhỏ lắm, hay là lôi cả anh trai mình theo đi. Không dắt anh ấy theo, anh ấy lại cắt tiền tiêu vặt của mình thì khổ."
"Chẳng phải bố mẹ cho cậu tiền sao?"
"Tiền tiêu vặt thì chẳng ai chê nhiều bao giờ cả." Giai Tuyên nháy mắt.
Quả thực Giai Tuyên rất "gan hùm". Đợi đến khi lớp học làm bánh kết thúc, lúc Ninh Ngạn Tĩnh sang đón, cô cố tình kể lể chuyện mình được ăn cơm ở nhà họ Tô và khoe đủ món ngon.
"Mọi người còn bảo lần sau mình sang sẽ làm món khác cho ăn đấy." Giai Tuyên liến thoắng, "Nào là bánh chín tầng, cứ từng lớp từng lớp một, ngọt lịm, trên mặt còn rắc thêm vừng rang thơm phức. Anh trai này, nếu anh sang đó, chắc mọi người cũng làm đồ ngon cho anh ăn nhỉ?"
"Mọi người không cần phải làm nhiều đồ ngon cho anh thế đâu." Ngạn Tĩnh thản nhiên.
"Tại sao?" Giai Tuyên ngơ ngác. Đây không giống giọng điệu của anh cô chút nào, lẽ nào anh ấy không ghen sao?
"Vì anh sắp trở thành người một nhà với họ rồi." Ngạn Tĩnh đáp tỉnh bơ.
"..." Tuyết Tình định nói gì đó nhưng nghe câu này xong thì cũng chỉ biết im lặng đỏ mặt.
"Tuyết Tình." Ngạn Tĩnh nhìn cô đắm đuối, "Chúng mình..."
"Em với Tuyết Tình sau này cũng là người một nhà!" Giai Tuyên nhảy bổ vào ôm chầm lấy Tuyết Tình.
Ngạn Tĩnh suy nghĩ một giây rồi nói: "Tiền của anh bây giờ chưa do Tuyết Tình quản đâu nhé..." (Ý bảo: Anh vẫn còn quyền cắt tiền tiêu vặt của em đấy!)
Giai Tuyên nghe ra ngay ẩn ý của anh trai. Hu hu, sao anh cô cứ thích dùng tiền tiêu vặt ra đe dọa cô thế không biết. Cô đành hậm hực buông Tuyết Tình ra, bĩu môi: "Thì hai người phải thành đôi thành cặp đã thì chúng ta mới là người một nhà được chứ."
Thôi thì cứ để ông anh quý hóa tự ôm lấy bạn gái mình vậy, Giai Tuyên tự nhủ phận "chó độc thân" như mình tốt nhất không nên làm bóng đèn ở đây.
"Anh trai, chị dâu tương lai, hai người không định đi ăn cơm sao?" Giai Tuyên nói, "Nếu hai người để lại tiền cơm cho em thì tuyệt vời nhất."
"Em không đi cùng à?" Tuyết Tình hỏi.
"Em với chị giờ đã là người một nhà đâu." Giai Tuyên u sầu đọc thơ chế, " 'Hán hoàng trọng sắc tư khuynh quốc'... Còn em á, em chỉ yêu tiền (money) thôi. Hai người đi ăn với nhau đi, cho sớm ngày thành người một nhà."
"Đừng có dùng điển tích loạn xạ." Ngạn Tĩnh mắng yêu em gái. Anh không thích những chuyện bi kịch, anh và Tuyết Tình nhất định sẽ bên nhau vui vẻ trọn đời.
Cùng lúc đó, Hứa Như Vân đã chốt được lô hàng cần nhập. Để đảm bảo hàng không có vấn đề gì, cô yêu cầu phải đổ hết ra kiểm tra: "Không đổ ra xem thì chúng tôi không mua đâu."
Chương 24: Mất tích - Chỉ trong chớp nhoáng
Khi anh Hai nhà họ Hứa đổ hàng ra, họ mới phát hiện ở giữa lô hàng lẫn rất nhiều hàng lỗi, hàng kém chất lượng. Lớp dưới đáy thì còn tạm, nhưng lớp ở giữa thì tệ hại vô cùng. Đám người ở xưởng cố tình trộn hàng xấu vào, có những sợi chỉ chỉ cần khẽ kéo là đứt. Sắc mặt Hứa Như Vân tối sầm lại, cô cứ ngỡ mình đã tìm được một mối hàng tốt, không ngờ xưởng này lại làm ăn gian dối như vậy.
"Chúng tôi không lấy nữa!" Như Vân nghiến răng.
"Các người bỏ ra có ngần ấy tiền mà còn muốn hàng xịn à?" Người của xưởng bĩu môi coi thường.
Bọn họ cậy thế bắt nạt dân buôn từ nơi khác đến. Thời buổi này người đi nhập hàng đông như trẩy hội, có những người chỉ mua một lần rồi thôi nên chúng sẵn sàng giở trò lừa lọc. Chúng cố tình độn hàng xấu ở giữa, nhìn bề ngoài thì mướt mắt nhưng thực chất bên trong là đống rác. Có người chỉ xem mặt trên và mặt dưới rồi cứ thế khuân đi. Có người lúc đầu xem kỹ nhưng lúc nhận hàng không kiểm tra lại nên cũng chẳng biết bị lừa.
Đến khi mang hàng về phát hiện ra thì đã muộn, quay lại bắt đền thì xưởng nhất quyết không thừa nhận đó là hàng của họ.
Hứa Như Vân đành phải đi tìm xưởng khác, anh Hai luôn theo sát bên cạnh. May mà có anh đi cùng, chứ nếu Như Vân đi một mình, bị chúng bắt nạt mà không có ai bênh vực, có khi còn bị chúng ép phải bỏ tiền ra mới cho đi.
Cũng may Như Vân kiên trì nguyên tắc "tiền trao cháo múc", không đưa tiền đặt cọc trước, nếu không thì số tiền đó coi như mất trắng.
Bước ra khỏi xưởng đó, tâm trạng Như Vân rất tệ. Cô chỉ muốn làm ăn chân chính mà sao trắc trở quá. Xem ra việc nhập hàng không hề đơn giản, chẳng biết sau này lúc bán hàng có thuận lợi không. Nhưng bán hàng thì dẫu sao cũng là ở Nam Thành - địa bàn của nhà mình, không giống như đi nhập hàng ở nơi đất khách quê người thế này.
"Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng", huống hồ anh em nhà họ Hứa cũng chẳng phải hạng "máu mặt" gì ở đây.
"Có đi xem mối khác nữa không em?" Anh Hai hỏi.
"Có chứ anh, không thể vì một cái xưởng làm ăn thất đức mà mình bỏ cuộc được." Như Vân dứt khoát, "Cứ nhập được hàng về, sau này tạo được mối quan hệ làm ăn lâu dài thì sẽ ổn thôi. Họ coi mình là 'gà béo' để thịt thì mình tìm chỗ khác. Chỉ cần họ không ép mình mua bằng được là được rồi."
Như Vân thầm nghĩ, may mà có đàn ông đi cùng, người ta nhìn vào cũng phải nể nang vài phần.
Dù Tuyết Tình biết chị cả Á Mai làm việc ở nhà hàng nào nhưng cô không ghé qua. Đến chỗ người ta làm việc làm gì cho phiền, người ta còn phải làm việc chứ có được chơi bời đâu. Nhà hàng đó lại có cổ phần của Ninh Ngạn Tĩnh, Tuyết Tình càng không muốn đến đó để bị mang tiếng là cậy thế làm càn.
Hôm đó, Á Mai đang ngồi rửa rau thì đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, đứng không vững. May mà có đồng nghiệp kịp thời đỡ lấy, nếu không cô đã ngã quỵ xuống đất. Thấy sắc mặt Á Mai nhợt nhạt, mọi người khuyên cô nên ngồi nghỉ một lát rồi đi bệnh viện kiểm tra.
"Không cần đâu, tôi không sao." Á Mai khẽ nói. Cô biết mình có t.h.a.i nhưng chưa muốn tiết lộ với đồng nghiệp.
Á Mai vốn tưởng mình vẫn gánh vác được công việc, nhưng giờ bắt đầu thấy quá sức. Cô tiếc đứt ruột cái công việc này, thầm nghĩ xem có thể tìm ai đó làm thay mình không, cô sẽ trích một phần lương trả cho người đó. Nhưng ý nghĩ này cô chỉ dám giữ trong lòng. Đây là nhà hàng tư nhân chứ có phải cơ quan nhà nước đâu mà đòi có người thay ca hay giữ chỗ hàng tháng trời, thậm chí là bán lại công việc.
Cuối cùng, Á Mai được người ta đưa về nhà. Không đi bệnh viện thì chỉ có nước về nhà nằm. Bà Tô đi làm về, nghe hàng xóm bảo Á Mai được người ta dìu về nhà thì cuống quýt chạy sang xem tình hình.
"Làm sao thế này con? Có t.h.a.i thật rồi à?" Bà Tô nghe bà nội nhắc qua một lần, cứ ngỡ không trùng hợp đến thế, ai ngờ Á Mai lại m.a.n.g t.h.a.i vào cái lúc oái oăm này.
"Vâng." Á Mai gật đầu, tay khẽ xoa bụng, "Mẹ ơi, con đang tính xem có thể nhờ ai làm thay con mấy tháng không, con sẽ trả thêm cho người ta một ít lương cũng được..."
