Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con - Chương 108
Cập nhật lúc: 06/09/2025 23:32
Mệt nhọc cả một ngày dài, Giang Oản Oản và Đoàn Đoàn vừa tắm gội xong đã lập tức an tọa trên giường. Nhưng Tần Tĩnh Trì vẫn chưa vào phòng. Giang Oản Oản đang khó hiểu, thì hắn mới ung dung đẩy cửa bước vào.
Đoàn Đoàn vốn muốn chơi cùng hắn, nhưng đợi mãi chẳng thấy hắn vào. Cậu bé bĩu môi, phụng phịu: "Cha thật chậm chạp! Đoàn Đoàn và nương sắp thiếp ngủ mất rồi."
Tần Tĩnh Trì liền véo nhẹ cái miệng nhỏ đang bĩu ra của Đoàn Đoàn, rồi hôn lên gương mặt bé thơ của cậu bé một cái, dỗ dành: "Chẳng phải giờ cha đã vào đây rồi sao?"
Đoàn Đoàn bị cái thơm của hắn chọc cười, cậu bé khúc khích không ngừng, bàn tay nhỏ nhắn muốn cào hắn song lại chẳng nỡ. Cuối cùng, dù không cùng "ra trận", cậu bé vẫn bị mắc kẹt trong vòng tay Tần Tĩnh Trì, gắng sức muốn thoát ra cũng không được.
"Ha ha ha... Cha đáng ghét! Cha thật là xấu xa! Nương ơi, nương mau giúp đỡ Đoàn Đoàn đi ạ!" Đoàn Đoàn bị râu của hắn cọ vào cổ nên cảm thấy rất ngứa, khẽ kêu lên.
Giang Oản Oản đành lên tiếng: "Hai cha con đừng đùa giỡn nữa, Tĩnh Trì, chàng đừng trêu chọc Đoàn Đoàn như vậy."
Tần Tĩnh Trì bật cười, âu yếm hôn lên trán tiểu nhi tử mấy bận, lúc này mới buông cậu bé ra.
Đoàn Đoàn được thả tự do, cậu bé nhúc nhích thân mình, thoăn thoắt chui thẳng vào lòng Giang Oản Oản và ôm chặt lấy nàng, sau đó còn liếc nhìn Tần Tĩnh Trì với vẻ mặt trách móc: "Cha thật xấu! Đoàn Đoàn không muốn chơi với cha nữa, cũng chẳng thèm quan tâm cha nữa!"
Tần Tĩnh Trì ngắm nhìn cậu bé một lúc, sau đó ung dung lấy một cỗ xe ngựa nhỏ được chế tác tinh xảo từ trong vạt áo ra, ngắm nghía. Hắn thậm chí còn liên tục liếc nhìn đứa bé đang dỗi hờn kia.
Cỗ xe ngựa nhỏ được một chú ngựa cao to kéo, tay nghề điêu khắc của Tần Tĩnh Trì vốn đã rất tốt, hơn nữa đây lại là quà tặng cho nhi tử của mình nên hắn không khỏi dồn nhiều tâm huyết hơn.
Dù là chú ngựa đằng trước hay cỗ xe ngựa đằng sau đều được điêu khắc vô cùng sống động, điểm quan trọng nhất là cả dưới ngựa và xe ngựa đều có bánh xe, tiện cho cậu bé đẩy đi.
Đoàn Đoàn ngơ ngác nhìn cỗ xe ngựa nhỏ trong tay hắn, cái miệng nhỏ mở thật to, sau đó đôi mắt tròn xoe của cậu bé bỗng trở nên sáng bừng, vừa mừng vừa kinh ngạc. Cậu bé cũng không ôm Giang Oản Oản nữa mà nhanh chóng bò vào trong lòng Tần Tĩnh Trì, khi nhìn kỹ chiếc xe nhỏ trong tay hắn, cậu bé phấn khích nói: "Cha, cha! Cỗ xe ngựa này đẹp quá chừng! Ngựa con cũng rất uy phong!"
Tần Tĩnh Trì giả vờ tiếc nuối nói: "Ôi chao... Vốn dĩ cha định tặng nó cho tiểu nhi tử nào đó, ai dè người ta lại nói không thèm quan tâm cha nữa."
Cậu bé ngẩn người chốc lát mới hiểu hắn đang nói mình, gương mặt nhỏ nhắn tức thì đỏ bừng, cậu bé ôm cổ Tần Tĩnh Trì rồi gắng sức hôn chụt một cái lên má hắn: "Đoàn Đoàn rất thích cha, con muốn chơi với cha! Con sẽ không không quan tâm cha đâu ạ!"
Nghe thấy giọng nói mềm mại của tiểu nhi tử, Tần Tĩnh Trì bật cười thành tiếng, sau đó mới đặt cỗ xe ngựa vào tay cậu bé và nghiêm túc nói: "Đây là món quà cha cố ý làm cho Đoàn Đoàn nhà chúng ta, Đoàn Đoàn có thích không?"
"Thích ạ!"
Đoàn Đoàn vùi đầu vào việc nghiên cứu chiếc xe ngựa, cậu bé dán mắt lên đó, hoàn toàn chẳng nỡ rời đi.
Giang Oản Oản nhìn cỗ xe ngựa được chế tác tinh xảo kia, nàng cũng cảm thấy rất đẹp, vì vậy không khỏi lên tiếng khen ngợi: "Tay nghề của chàng tốt thật đó!"
Tần Tĩnh Trì đặt Đoàn Đoàn ngồi xuống chơi xe ngựa, còn hắn thì rời chỗ ngồi sang bên cạnh Giang Oản Oản, sau đó thận trọng lấy một cái trâm gỗ từ trong áo ra rồi hơi e dè nói: "Ta chỉ tùy ý khắc nên cũng không biết... Nàng có thích không?"
Trên chiếc trâm mộc là một đóa hoa đào đang nở rộ, hình dáng của chiếc trâm cũng được làm giống như một cành đào. Giang Oản Oản cảm thấy vô cùng thích nó nên không nhịn được mà ôm lấy Tần Tĩnh Trì rồi khẽ đặt lên má hắn một nụ hôn: "Đẹp quá! Ta thích lắm!"
Tần Tĩnh Trì thấy vẻ mặt của nàng không có chút giả dối nào thì lòng khẽ trút được gánh nặng, đồng thời cũng không kìm được sự vui vẻ: "Nàng thích là tốt rồi!"