Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con - Chương 369
Cập nhật lúc: 06/09/2025 23:44
Cả hai Đoàn Đoàn vui vẻ gật đầu: "Đa tạ thẩm!"
Đến tiệm lẩu, Giang Oản Oản liền bưng lên bàn những món đã nấu xong, đang đặt trên bếp giữ ấm, có cá chua ngọt, lạp xưởng hấp và rau xanh xào, ba tiểu tử ăn rất ngon miệng!
Vốn Đại Ngưu và Tần Đắc Chính cũng không tiện khi cứ để con mình dùng bữa mãi tại nhà nàng, họ nói để chúng đến tiệm nướng ăn là được nhưng dưới sự thuyết phục của Giang Oản Oản, cuối cùng họ mới đồng ý. Nhưng Giang Oản Oản vất vả giúp đám tiểu tử nấu cơm nên họ mỗi ngày đều mua ít thịt, bắt ít cá các loại mang đến, Giang Oản Oản cũng không khách sáo mà vui vẻ đón nhận.
Như vậy, trong lòng nhóm người Đại Ngưu cũng thấy thoải mái hơn.
Ba tiểu tử vì còn nhỏ, nên vào buổi tối, giờ học của chúng kết thúc sớm hơn đôi chút, lúc này Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đều còn ở trong tiệm, vì vậy ba tiểu tử sẽ đến hiệu sách của Tần Tĩnh Nghiễn. Thỉnh thoảng vào lúc hai phu thê họ rảnh rỗi, chúng sẽ ngoan ngoãn ngồi bên bàn sách ở tầng một nghe Tần Tĩnh Nghiễn hoặc Lý Tuyết Trân kể chuyện cho chúng nghe, cho đến khi muộn hơn một chút thì Giang Oản Oản và Đại Ngưu sẽ đến đón những tiểu tử này.
Lý Tuyết Trân nhìn ba tiểu tử đang đăm chiêu ngắm nhìn hai người họ, đột nhiên bỗng nảy ra một ý niệm.
Đợi chúng đi hết, nàng kéo tay Tần Tĩnh Nghiễn, rạo rực nói: "Tướng công, chàng nói xem những tiểu tử như Đoàn Đoàn còn chưa biết đọc, biết viết, kể cho chúng nghe nhiều câu chuyện nhỏ chắc là chúng sẽ rất thích phải không?"
Tần Tĩnh Nghiễn cười nói: "Đó là lẽ thường tình, hài tử nào mà chẳng thích nghe những thứ này, cũng giống như người trưởng thành ưa thích lắng nghe tiên sinh giảng chuyện vậy."
Lý Tuyết Trân tiếp lời: "Vậy chàng nói xem thiếp có thể thử vẽ một vài cuốn họa bản chuyện xưa cho hài tử xem được không, dùng tranh để kể một câu chuyện, như vậy thì dù không viết chữ lên đó, hài tử cũng có thể hiểu được."
Tần Tĩnh Nghiễn nhìn nàng, mắt sáng lên: "Cũng được đó, ta thấy những bức tranh nàng vẽ vừa giản dị vừa đáng yêu, những hài tử chắc chắn sẽ rất thích!"
Lý Tuyết Trân được chàng cổ vũ, trong mắt khẽ ngân nga tiếng cười: "Vậy thiếp sẽ thử sức!"
"Được!"
Sau vài ngày, Lý Tuyết Trân đã vẽ xong một câu chuyện nhỏ, kể về một tiểu tử mang theo một chú mèo nhỏ đi lang thang khắp chốn.
Sau khi vẽ xong, khi Giang Oản Oản đến Nhã Văn thư phòng, Lý Tuyết Trân vui mừng đưa cho nàng xem.
Giang Oản Oản cầm xem một lúc, đôi mắt liền sáng lên. Nét vẽ của Lý Tuyết Trân đặc biệt tựa như tranh phác thảo thời hiện đại, vì là vẽ cho các hài tử xem nên khắp bức tranh đều toát lên vẻ ngây thơ, quả là một cuốn họa bản diệu kỳ!
"Tuyết Trân, không ngờ muội lại khéo tay đến thế! Nét vẽ đặc biệt ngộ nghĩnh, đáng yêu! Câu chuyện cũng rất ấm áp, đợi Đoàn Đoàn cùng đám tiểu hài tử tan học trở về, ta sẽ cho chúng xem. Nếu chúng cũng thích thì muội có thể vẽ thêm nhiều để bán trong tiệm sách!"
Tuy Lý Tuyết Trân đã được Tần Tĩnh Nghiễn khen ngợi nhưng nghe Giang Oản Oản nói vậy, trong lòng vẫn không khỏi vui mừng: "Vâng, được, đợi Đoàn Đoàn tan học về muội sẽ cho nó xem!"
Sau đó, Giang Oản Oản lại cùng nàng ấy thảo luận về nhiều cốt truyện. Một lúc lâu sau, dưới ánh mắt ngưỡng mộ của Lý Tuyết Trân, nàng mới trở về cửa tiệm của mình.
Mười ngày sau, Nhã Văn thư phòng đã bày bán hàng chục cuốn họa bản.
Vừa bày ra, chỉ trong vòng hai ngày đã bán hết sạch.
Vì là truyện ngắn nên vẽ một cuốn họa bản cũng không mất nhiều thời gian, nhưng Tần Tĩnh Nghiễn sợ Lý Tuyết Trân vất vả nhọc nhằn nên chỉ để nàng ấy vẽ hai ba cuốn một ngày rồi thôi.
Cứ thế, họa bản này cung không đủ cầu, lại càng trở nên nổi tiếng hơn. Các tiểu thiếu gia, tiểu thư trong huyện đều coi việc sở hữu họa bản sớm nhất là một niềm vinh hạnh.
Hôm nay, Tô Hà đến Nhã Văn thư phòng, nhìn cảnh khách khứa tấp nập ra vào khiến bà ấy không khỏi giật mình. Bà ấy chưa từng thấy tiệm sách nào lại đông khách đến vậy.
Nhưng nghĩ đến cảnh tượng bà ấy đến nhà Vương phu nhân làm khách mà mình đã nhìn thấy, bà ấy khẽ cười cũng không thấy lạ nữa.