Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con - Chương 498
Cập nhật lúc: 06/09/2025 23:52
Đồng ý làm con của nhà chúng ta nhé
Giang Oản Oản ngạc nhiên nhìn bà ấy: "Nhận nghĩa tử?"
Tư Nguyệt ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Lý Tam Nương, trợn tròn hai mắt. Với biểu cảm như vậy trên gương mặt tuấn tú của cậu ta, trông có phần đáng yêu đến lạ.
Mặc dù Giang Oản không nghĩ Lý Tam Nương lại nảy ra ý này, nhưng nhìn Tư Nguyệt ngồi đối diện, lại nhớ đến những hành động và tính cách cậu ta đã thể hiện trong những ngày qua, nàng cảm thấy suy nghĩ này cũng thật hợp tình hợp lý.
Giang Oản cười nói: "Đương nhiên có thể, con biết A Nguyệt là một đứa trẻ ngoan hiền. Sau này có một đệ đệ như vậy, con cũng lấy làm vui."
Nàng lập tức nhìn Tư Nguyệt: "A Nguyệt à, sau này đệ cũng phải hiếu kính cha nương thật tốt đấy."
Trên cằm Tư Nguyệt vẫn còn một giọt nước mắt đọng lại. Cậu ta hoàn toàn không biết tại sao mọi chuyện lại diễn biến theo hướng này. Cậu ta dùng lực véo mạnh vào cánh tay của mình, lại không cẩn thận chạm vào vết thương còn chưa khép miệng trên cánh tay: "A!"
Giang Oản Oản nhíu mày: "Đệ làm gì vậy? Miệng vết thương còn chưa lành lại đâu!"
Lý Tam Nương cũng vội vàng kéo cánh tay của cậu ấy: "Hài tử này! Con thật là không nghe lời, hai ngày trước ta đã bảo con không được gánh nước. Vậy mà con nhất quyết không chịu nghe, miệng vết thương lại chảy m.á.u rồi! Mới có hai ngày, mà con đã vết thương chưa lành đã quên đau rồi à?"
Tư Nguyệt vừa đau vừa vui, đôi mắt đỏ hoe, biểu cảm trên mặt trông thật khó tả.
Cậu ta thầm nghĩ, chẳng lẽ mình đang nằm mơ sao? Nhưng tại sao? Mình chỉ là một nô lệ được mua về thôi. Vì sao bọn họ không chỉ giữ mình lại, mà mỗi ngày còn cho mình ăn uống, còn mặc quần áo của họ...
Vì sao mình lại có tư cách gì đây? Cả nhà bọn họ đều tốt bụng như vậy, còn mình lại chỉ là một đứa trẻ mồ côi lớn lên ở lầu xanh, thân phận vừa thấp kém vừa tầm thường.
Cậu ta còn không biết chữ, cũng không biết nấu cơm, rất nhiều rất nhiều việc, cậu ta đều không biết làm...
Tư Nguyệt không ngừng chớp mắt, cố kìm lại những giọt lệ.
"Vì... Vì sao ạ? Con... Con chỉ là nô lệ... Con còn sinh trưởng ở chốn ô uế đó. Sao con... Con xứng đáng chứ..."
Lý Tam Nương nắm lấy tay cậu ấy vỗ nhẹ: "Hài tử ngốc này! Nói nhảm gì vậy! Con là đứa nhỏ như nào, cả nhà chúng ta đều đã nhìn thấy rồi."
Lý Tam Nương còn nghiêm túc nhìn cậu ấy: "Tư Nguyệt à, cho nên con có thuận lòng không? Đồng ý làm con của nhà chúng ta nhé?"
Giang Oản Oản hùa theo tủm tỉm cười: "Đệ có bằng lòng làm đệ đệ của ta không?"
Ngay lập tức, nước mắt của Tư Nguyệt lại không kìm được mà tuôn rơi.
Y không nhịn được ôm lấy Lý Tam Nương, nức nở cất lời: "Ta bằng lòng! Ta bằng lòng! Ta thích thẩm nương làm mẫu thân của ta, cũng thích Oản Oản tỷ tỷ làm tỷ tỷ của ta, lại càng thích Giang thúc làm phụ thân của ta!"
Y lau đi hàng lệ, tiếp tục nói: "Hai người là bậc nhân từ nhất trần gian này! Ta được làm hài tử trong gia đình này, ắt hẳn là phúc đức đã tu luyện qua bao kiếp!"
Tư Nguyệt thầm nghĩ, hẳn là bao năm về trước y phải chịu khổ sở là để chờ đợi giây phút được gặp gỡ những người này!
Từ thuở ấu thơ đến lớn, y chưa bao giờ được hưởng chút thương yêu nào. Phụ thân y đã rời bỏ mẫu thân và y ngay từ thuở y chưa lọt lòng. Sau khi mẫu thân sinh y ra, cũng chẳng vừa lòng, bởi năm đó nàng mới độ mười mấy xuân xanh đã sinh con, khó bề tiếp đãi khách nhân danh giá, đành lòng hóa thành kỹ nữ hạ đẳng nhất Mãn Xuân Lâu. Bởi lẽ đó, mỗi khi trông thấy y, nàng đều ôm lòng oán hận vô bờ.
Từ thuở bé thơ, y chẳng phải nơm nớp sợ mẫu thân bất chợt hành hạ đòn roi, thì cũng là lo đói lòng không có miếng ăn.
Đợi cho đến khi mẫu thân y tạ thế, y mới thực sự cảm thấy an ổn đôi phần. Từ đó, y chỉ cần bận tâm đến chuyện miếng cơm manh áo, chẳng còn phải lo chịu đòn roi vô cớ nữa. Dẫu cho bề ngoài y có vẻ lạnh lùng vô cảm, nhưng tận thâm tâm, y chẳng thể kiểm soát được những dòng suy nghĩ ấy.