Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con - Chương 5
Cập nhật lúc: 06/09/2025 23:28
Nàng vội vã kiểm tra, khi bước vào dị năng không gian, nàng thấy đủ loại hạt giống cùng lương thực chất đầy, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm cả người.
Trước khi tận thế xảy ra, nàng từng mở một quán ăn nhỏ, việc làm ăn khấm khá. Sau khi tận thế ập đến, nàng may mắn kích hoạt dị năng không gian. Trong căn cứ của họ, không một ai khác có khả năng kích hoạt dị năng không gian, bởi vậy nàng trở thành người duy nhất đảm nhiệm việc dự trữ lương thực, đồng thời kiêm nhiệm luôn việc bếp núc.
Tuy nhiên, việc này cũng có phúc có họa. Phúc là nàng không bao giờ lo đói khát; họa là mỗi lần xuất hành làm nhiệm vụ tìm kiếm vật tư, nàng đều phải đi theo.
Lần cuối cùng, bọn họ đến một ngôi làng, trông hệt như một kho lương thực khổng lồ. Tại nơi đó, họ tìm được vô số lương thực và hạt giống.
Nhưng chưa kịp vui mừng thì đã bị từng đợt tang thi nối nhau vây hãm. Cuối cùng, nàng bị bầy tang thi nhấn chìm, sau đó thì đến đây. Cũng chẳng rõ những người còn lại ra sao, có ai thoát khỏi kiếp nạn hay không? Miên man nghĩ ngợi, Giang Oản Oản bất giác thở dài thườn thượt.
Giang Oản Oản thẩn thờ một hồi lâu, thì nghe thấy tiếng động sột soạt. Nàng quay đầu lại, thấy Đoàn Đoàn thập thò trước ngưỡng cửa, thận trọng nhìn nàng. Thấy nàng ngước nhìn, nhi tử liền "xùy" một tiếng rồi vội rụt đầu lại, lát sau lại chẳng kìm lòng được mà thò đầu ra lần nữa.
Giang Oản Oản nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của nhi tử, vô cùng yêu mến, "Đoàn Đoàn, mau đến đây với nương nào!"
Đoàn Đoàn nghe nàng gọi mình, e dè bước vào, đóng cửa lại, lắc la lắc lư tiến về phía Giang Oản Oản, "Nương... nương ơi-"
Giang Oản Oản nắm lấy bàn tay mềm mại của nhi tử, nhưng lại lạnh ngắt. Nàng nhìn thấy trên người nhi tử chỉ vỏn vẹn một chiếc áo ngắn bằng vải thô, chi chít miếng vá, xót xa không tả xiết. "Đoàn Đoàn, con mau cởi giày ra, lên giường đi, nương sẽ ủ ấm cho con."
Đoàn Đoàn ngơ ngẩn cởi giày, được Giang Oản Oản bế lên giường, đặt vào lòng ổ chăn ấm áp.
Giang Oản Oản cuộn chặt chăn, bao bọc cả hai người lại. Đoàn Đoàn nằm trong vòng tay ấm áp, ngát hương của mẫu thân, hài lòng mà khẽ khúc khích cười. Chẳng lẽ nương đã bắt đầu yêu thương ta rồi sao?
Đoàn Đoàn thầm nhủ lòng, sau này nhất định phải siêng năng hơn nữa, đi tìm thật nhiều rau dại để cho nương và cha ăn!
Giang Oản Oản ôm chặt lấy thân hình bé bỏng của nhi tử, lòng nàng quặn thắt không thôi.
Nghĩ đến việc nhi tử tự mình bước vào, nàng liền hỏi: "Phụ thân của con đâu rồi?"
Đoàn Đoàn ngoan ngoãn đáp lời: "Cha đang nấu cơm ạ, cha bảo Đoàn Đoàn cứ tự mình chơi đùa."
Đoàn Đoàn sờ bụng Giang Oản Oản, "Nương đã đói bụng rồi ư?"
Giang Oản Oản lắc đầu, "Không, nương chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi, bảo bối Đoàn Đoàn của chúng ta đã đói bụng chưa nào?"
Mỗi lần nghe nương gọi mình là Đoàn Đoàn, lại còn gọi là bảo bối, Đoàn Đoàn đều vui sướng khôn xiết!
"Không có! Đoàn Đoàn không đói đâu ạ!"
Giang Oản Oản nhìn nhi tử đầy nghi hoặc, cớ sao nhi tử bỗng dưng vui vẻ đến vậy. Sau đó lại cười khan một tiếng đầy bất lực, e rằng trẻ con vốn dĩ thường hay thay đổi cảm xúc.
Hai mẹ con nằm trên giường trò chuyện nhỏ nhẹ. Chẳng mấy chốc đã thấy Tần Tĩnh Trì đẩy cửa bước vào, mang theo một nồi canh rau dại cùng một nồi cháo ngô lớn đặt lên bàn. Hắn đưa mắt nhìn hai mẹ con trên giường, lòng dấy lên nghi hoặc, chẳng lẽ lời nàng nói muốn đối đãi tử tế với Đoàn Đoàn lại là chân tình ư?