Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con - Chương 548
Cập nhật lúc: 06/09/2025 23:55
Tần Duyệt xoa hai bàn tay, hớn hở nói: "A Nghiễn ca, ai trong chúng ngoan hơn? Đều tiếp nhận người khác đúng không? Hay là cho ta bế một chút đi?"
Tần Tĩnh Nghiễn bế Niên Niên đến gần huynh ấy: "Huynh bế Niên Niên đi, tiểu tử này vừa rồi còn cười với huynh, chắc sẽ không khóc đâu."
Tần Duyệt bế Niên Niên vào lòng, cười híp mắt đùa với tiểu oa nhi: "Niên Niên, thúc là A Duyệt thúc thúc, cháu phải nhớ kỹ thúc."
Niên Niên nhìn huynh ấy chằm chằm, một lát sau, tiểu tử ấy liền vươn bàn tay nhỏ bé tiếp tục nắm tai huynh ấy.
Tần Tĩnh Nghiễn bất đắc dĩ nói: "Tiểu tử này thích nhéo tai người khác, nhưng nó nhéo không đau đâu."
Tần Duyệt nhìn tiểu oa nhi trong lòng mà một chút tức giận cũng không có, huynh ấy còn kề bàn tay nhỏ bé còn lại của tiểu oa nhi lên mặt mình: "Niên Niên, cháu cũng có thể nhéo mặt thúc."
Tiểu tử kia có lẽ là bị những sợi râu lưa thưa của huynh ấy đ.â.m mà vội rụt tay về, rồi tiểu oa nhi lại dùng hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt tai huynh ấy, nhíu mày.
Tần Duyệt vội vỗ nhẹ lưng tiểu oa nhi: "A a, không sờ mặt không sờ mặt, Niên Niên cứ nhéo tai thúc đi."
Thẩm Nham đứng cạnh huynh ấy, thấy Niên Niên quá đáng yêu nên đã thương lượng với Tần Duyệt: "A Duyệt, huynh mau cho ta bế đi, ta bế một lúc sẽ trả lại cho huynh được không?"
Huynh ấy vừa nói xong thì đã nghe thấy tiếng kinh hô của Vương Lâm Chi.
"A! [Cồn Cát] dùng người thật biểu diễn!"
Động tác của Thẩm Nham lập tức bị cắt ngang, Thẩm Nham nghi hoặc bước tới cạnh Vương Lâm Chi nhìn bảng thông báo trên tường khiến huynh ấy cũng trố mắt nghẹn họng nói: "Người... Thật người thật? Thế thì sao có thể diễn ra được? Hay là giống như diễn tuồng sao?"
Huynh ấy vội bước tới trước mặt Tần Tĩnh Nghiễn, lo lắng hỏi: "A Nghiễn ca, [Cồn Cát] này muốn biên thành hát tuồng sao?"
Tần Tĩnh Nghiễn lắc đầu: "Không phải hát tuồng, chính là biểu diễn cảnh tượng trong sách ra."
Vương Lâm Chi lo lắng nói: "Nhưng mà... Nhưng mà ai diễn Cảnh Phóng vậy? Ta cảm thấy... Ta cảm thấy ai cũng không diễn được Cảnh Phóng, hắn ta chính là đại anh hùng! Không ai có thể diễn được hắn ta!"
Tần Duyệt sững sờ nói: "A? Ai diễn Cảnh Phóng vậy? Ai có thể diễn Cảnh Phóng đây?"
Tần Tĩnh Nghiễn nhìn Thẩm Nham và Vương Lâm Chi khiếp sợ, lại kích động nhìn Tần Duyệt, chàng bất đắc dĩ nói: "Các huynh đừng quá phấn khích, sau khi Nghiễn Thanh tiên sinh xem qua thì đều rất hài lòng. Các huynh mua vé, giờ Dậu ngày mốt tới xem hiệu quả không phải tốt rồi sao. Nếu không thích thì sau này không cần đến xem là được."
Thẩm Nham và Vương Lâm Chi vội đồng thanh nói: "Vậy chúng ta mua vé xem thử!"
Thẩm Nham nhìn kỹ bảng thông báo rồi nhanh chóng đi tới trước quầy hàng: "A Nghiễn ca, cho ta vé hạng khách quý khu vực đầu tiên, ta muốn xem ai có thể diễn được nhân vật đại anh hùng."
Vương Lâm Chi theo sát phía sau: "Ta cũng muốn, ta cũng muốn!"
Các thư sinh phía sau cũng vội vàng móc túi tiền ra: "Ta cũng muốn khu vực đầu tiên!"
"Ta cũng vậy!"...
Tần Duyệt ngước nhìn giá vé, trầm ngâm chốc lát mới cất lời: "Nghiễn ca, vậy huynh hãy cho đệ vé khoảnh đất thường đi."
Sau khi Tần Tĩnh Nghiễn thu lấy thù lao từ chư vị học sĩ, trước tiên phân phát vé cho những người khác, đoạn lại tiếp nhận một lạng bạc Tần Duyệt dâng lên. Hắn rút ra một tấm vé son trao cho hắn: "Ngươi hãy cùng bọn họ an tọa xem diễn."
Tần Duyệt nắm chặt tấm vé hạng nhất trong tay, vội vàng dâng trả lại cho Tần Tĩnh Nghiễn: "Nghiễn ca! Huynh cứ cho đệ vé phổ thông là đủ rồi, tấm vé hạng nhất này huynh hãy giữ lại mà bán cho người khác đi."
Khoảnh đất hạng nhất cùng khoảnh đất thường chênh lệch đến tận nhị lạng bạc kia! Sao hắn có thể thật sự nhận được chứ!
Kỳ thực, tam lạng bạc hắn vẫn có thể xoay sở được. Trong gia đình thỉnh thoảng sẽ ban cho hắn chút tiền tiêu vặt, lại đôi khi hắn chép sách, viết thư thuê cho thiên hạ nên trên người cũng có chút tích cóp. Song chỉ để thưởng thức một vở diễn mà phải bỏ ra ngần ấy lạng bạc, quả thực là chẳng đáng chút nào. Khoản bạc này mà tiêu đi, hắn e rằng phải viết sách cật lực hơn một tháng mới có thể thu về đủ! Chi bằng chẳng cần!