Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con - Chương 600
Cập nhật lúc: 06/09/2025 23:59
Ngày mai chúng ta phải đến nhà Mộ thúc thúc
Mộ Quy Hoằng nghĩ, nếu các hoàng tử khác biết có người nào đó liên lạc với ngài ấy, nhất định sẽ điều tra đến cùng, đến lúc đó Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản cả nhà họ sẽ gặp nguy hiểm.
Trở về vương phủ, Mộ Quy Hoằng lập tức triệu tập vài ám vệ tâm phúc: "Các ngươi mau đi điều tra, trong số những người mới đến Kinh thành hôm nay, có một gia đình bốn người, phu phụ độ tuổi đôi mươi, nhi tử lớn chừng năm, sáu tuổi, ấu tử mới khoảng chừng một tuổi, từng xuất hiện tại khu phố có Lăng Tiêu Lâu tọa lạc! Có thể còn mang theo vài người tùy tùng bên cạnh."
Mộ Quy Hoằng thần sắc nghiêm nghị: "Điều tra được rồi, lập tức đến báo cho ta!"
"Rõ!"
"Vâng!"...
Chưa đầy một canh giờ, ám vệ lần lượt trở về phủ: "Vương gia, gia đình họ đang ở tại khách điếm Vĩnh Phong, bên cạnh còn có vài thiếu niên chạc tuổi trăng rằm đi theo."
Mộ Quy Hoằng gật đầu: "Ta biết rồi, lui xuống đi."
Mộ Quy Hoằng nhìn về phía Mộ Nam Tinh và Cảnh Nam Chi: "Ta sẽ đích thân đi tìm họ, hai người cứ an tâm ở lại phủ."
Cảnh Nam Chi gật đầu, còn Mộ Nam Tinh thì không đồng ý: "Phụ thân, con đi cùng người."
Mộ Quy Hoằng nhìn cậu bé một cái, hồi lâu mới bất đắc dĩ gật đầu: "Được rồi."
"Cha nương, ngày mai chúng ta phải đến nhà Mộ thúc thúc sao?" Đoàn Đoàn vừa cởi ngoại bào, vừa hỏi khẽ.
Tần Tĩnh Trì khẽ lắc đầu: "Ắt là phải đi, nhưng phải lén lút hành sự. Về sau, chúng ta làm ăn buôn bán ở Kinh thành đều cần nhờ cậy Mộ thúc thúc của nhi tử, song lại không thể để người ngoài biết mối liên hệ giữa ta và ngài ấy. Bởi vậy, muốn tìm họ thì không thể quang minh chính đại."
"Ồ, là vậy ư?" Đoàn Đoàn vén chăn, nằm xuống cạnh Đô Đô đang cười tủm tỉm, đôi mắt hớn hở: "Thật tốt quá, ngày mai chúng ta có thể gặp được Tinh Tinh ca ca rồi!"
Cậu bé nghiêng mình về phía Đô Đô: "Đô Đô bảo bối, con thấy Tinh Tinh ca ca sẽ như thế nào? Có phải sẽ giống như vị tiểu ca ca mà chúng ta gặp hôm nay không?"
"Vị tiểu ca ca hôm nay quả thực đặc biệt, ừm... Con chưa từng gặp ai như vậy. Huynh ấy... Ừm... Huynh ấy tuấn tú là một chuyện, quan trọng là huynh ấy có một khí chất riêng biệt! Là cảm giác gì thì con cũng không tài nào hình dung."
Giang Oản Oản gấp y phục của hai huynh đệ, cười nói: "Vị tiểu ca ca mà các con gặp hôm nay tuy tuổi còn nhỏ nhưng khí độ bất phàm, hẳn là quý công tử được nuôi dưỡng trong nhà quyền thế."
Đoàn Đoàn vội vàng gật đầu lia lịa: "Đúng đúng đúng, chính là... Chính là khí độ bất phàm! Nương nói thật chí lý! Con suýt thì quên mất từ ấy."
Giang Oản Oản ngồi bên mép giường của Đô Đô, vén chăn cho hai đứa: "Được rồi, hôm nay chúng ta đã ngồi xe ngựa cả ngày, hai tiểu tử nhà các con mau chóng ngủ đi."
Thế nhưng hai tiểu tử có lẽ đã ngủ một giấc dài trên xe ngựa, bởi vậy hoàn toàn không tài nào chợp mắt được. Cả hai chui vào trong chăn, thủ thỉ to nhỏ chuyện trò.
Thi thoảng lại nghe Đoàn Đoàn gọi "Đô Đô", một lát sau lại nghe Đô Đô "chà chà" cười khúc khích.
Giang Oản Oản cũng lười lòng quản thúc chúng, nàng cùng Tần Tĩnh Trì ngồi trước bàn, cất lời nói: "Cũng không biết thư chúng ta viết đã được gửi đến chưa, e là họ vẫn chưa hay tin chúng ta đã đến rồi?"
Tần Tĩnh Trì đáp: "Chớ lo, ngày mai cứ theo lời Viễn thúc nói, mang theo ngọc bội đến tửu trang dưới danh nghĩa ngài ấy hỏi thăm đôi lời ắt rõ."
"Cũng phải thôi."
"Cốc cốc!"
"Cốc cốc!"
Tiếng gõ cửa vang lên, Đoàn Đoàn và Đô Đô đang nằm trong chăn chợt bật tung chăn.
"Cha nương, có phải nhóm người Tiểu Quang thúc không ạ? Họ vẫn chưa ngủ sao? Sao đã khuya thế này mà vẫn chưa nghỉ ngơi?"
Giang Oản Oản nói: "Hai con mau an phận mà ngủ đi."
Nàng dứt lời, khẽ liếc nhìn Tần Tĩnh Trì.
Tần Tĩnh Trì hiểu rõ ý nàng, hắn vội vã đứng dậy, tiến ra mở cửa: "Tiểu Quang, đã trễ thế này có chuyện gì sao? Các ngươi..."
Hắn vừa mở cửa ra đã đối diện với ánh mắt ánh lên ý cười của Mộ Quy Hoằng.