Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con - Chương 901
Cập nhật lúc: 07/09/2025 00:17
Đô Đô nhai viên cá trong miệng vài cái rồi nuốt xuống, sau đó mới đưa xiên trúc ra trước mặt nàng: “Nương, nương ăn không!”
Giang Oản Oản lắc đầu: “Con ăn đi!”
Lúc này, Tần Kỳ An bước từ trong nhà ra, cười khẽ nói với Đô Đô: “Đệ đệ, đút cho ca ca một miếng nào.”
Ai ngờ nụ cười rạng rỡ trên mặt chàng lại chói lọi tựa vầng thái dương trên bầu trời.
Đô Đô vội cầm lấy một viên đưa chàng, sau khi chàng ăn hết viên cá trong miệng, nó mới nói với vẻ mặt nghi ngờ: “Ca ca, nay huynh gặp chuyện vui gì thế? Sao lại vui đến vậy?”
Tần Kỳ An cười tít mắt ăn viên cá, không có ý nói ra.
Đô Đô nhíu mày, nó nhìn về phía Giang Oản Oản: “Nương, tại sao ca ca lại vui như vậy? Trước đây đệ chưa từng nhìn thấy huynh ấy có khí sắc hân hoan đến thế bao giờ! Cười tựa kẻ khờ!”
Giang Oản Oản mỉm cười: “Ca ca con đấy à, sắp thành thân rồi! Con nói xem có thể không vui được ư?”
“A!”
Đô Đô kinh ngạc tới mức viên cá ăn dở trong tay rơi một cái “Bộp” xuống đất.
Khi phản ứng lại, nó tặc lưỡi một tiếng, vội nói: “Là ai vậy?”
Tần Kỳ An nhíu mày, vỗ nhẹ đầu nó một cái: “Đệ đoán xem đó là ai?”
“Tinh ca ca ạ?”
Tần Kỳ An càng nhíu chặt lông mày hơn: “Vậy mà cũng không biết!”
Đô Đô vội kéo lấy cánh tay của chàng, tò mò truy vấn đến cùng: “Tại sao các huynh lại bất chợt muốn thành gia lập thất thế! Bao ngày nay chẳng nghe thấy huynh nhắc tới! Các huynh nhân lúc đệ đến Quốc Tử Giám mà đưa ra quyết định trọng đại như vậy, huynh có hỏi ý kiến của đệ chưa? Đệ cũng là gia chủ nhỏ của nhà chúng ta mà!”
Tần Kỳ An liếc nhìn nó một lượt: “Đệ vẫn còn là tiểu hài nhi, là người yếu thế nhất trong nhà chúng ta! Đệ ý kiến nào có tác dụng!”
Đô Đô quắc mắt với chàng một cái, ngay lập tức nó tức giận nhét vội viên cá vàng óng vào trong miệng: “Đúng là tức c.h.ế.t đệ mà! Huynh đã làm chuyện bất nghĩa, đệ quyết định cắt đứt giao hảo với huynh trong một tháng! Một tháng này huynh đừng hòng đệ gọi huynh là ca ca! Hứ!”
Nhìn thấy dáng vẻ nghiến răng ken két của nó, Tần Kỳ An chẳng biết phải làm sao chỉ đành nhéo nhẹ chiếc má phúng phính vì giận dỗi của nó. Trong chốc lát, khuôn mặt phình lên của Đô Đô đã xẹp xuống tựa một quả bóng bay.
Trước khi tính khí nóng nảy của nó bộc phát, Tần Kỳ An vội nói: “Được rồi, gia chủ nhỏ của nhà chúng ta, làm sao có thể không cho đệ biết chuyện thành thân của ca ca được chứ? Đột ngột như vậy, chắc chắn là có nguyên nhân.”
Đô Đô ngẩng đầu lên liếc nhìn chàng một cái, nó nhét xiên trúc chứa viên cá vào tay Giang Oản Oản đang cố nén tiếng cười, đôi tay khoanh trước ngực, ngẩng đầu lên với thái độ uy nghiêm bội phần, nó nói: “Tạm thời đệ sẽ nghe lời giải thích của huynh, huynh cứ từ tốn kể tường tận cho đệ nghe!”
Tần Kỳ An phất ống tay áo, đáp lại: “Được rồi, gia chủ nhỏ!”
“Gia chủ nhỏ, có điều ngài không hay biết! Chuyện thành thân của nô tài là do nay Bệ hạ đích thân ban chiếu, nô tài làm sao dám cự tuyệt!”
Đô Đô vừa nghe đã bật cười rồi nói: “Đương nhiên là do Bệ hạ ban cho các huynh rồi! Bệ hạ thật anh minh! Ngài ấy cũng ban hôn cho tiểu cữu cữu và tiểu cữu nương theo cách tương tự, khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc! Vốn cho rằng ngài ấy chỉ nhắm mắt làm ngơ, sẽ không quan tâm tới, không ngờ lại thật sự ban hôn cho bọn họ! Nhưng, dù vậy thì cũng tốt, đoán chừng trong lòng Bệ hạ cũng đã có sắp đặt, thế nên cũng chấp thuận mối duyên của huynh và Tinh ca ca!”
Thằng nhóc phân tích thật chí lý, càng suy xét, nó càng thấy chuẩn xác vô cùng, chẳng kìm được lòng mà gật gù lia lịa: “Đúng, chắc chắn là vậy! Thế nên, ca ca à, huynh phải cảm ơn tiểu cữu cữu vì đã mở lối cho huynh trước đấy nhé!”
Tần Kỳ An chẳng biết làm sao, chỉ đành túm gáy tiểu tử: "Chao ôi, tiểu gia chủ nhà chúng ta quả là lanh lợi phi thường! Lời lẽ phân tích rõ ràng mạch lạc, chẳng chút hồ đồ!"
Tiểu tử bĩu môi đáp: "Đấy là lẽ dĩ nhiên! Dẫu sao đệ cũng là đệ đệ của Trạng Nguyên mà! Há nào chịu kém huynh được? Phải vậy chăng?"