Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con - Chương 92
Cập nhật lúc: 06/09/2025 23:31
Tần Tĩnh Trì ôm tiểu oa nhi bằng một tay, tay còn lại nhẹ nhàng xoa nắn gương mặt nhỏ nhắn non mềm của thằng bé. Gương mặt nhóc con bị bàn tay phụ thân bóp tới bóp lui trở nên biến dạng, thế nhưng thằng bé chưa bao giờ cảm thấy chán ghét, thậm chí còn vô cùng yêu thích những cử chỉ thân mật ấy của cha mình.
Giang Oản Oản cắt móng chân cho thằng bé, nàng nhìn hai phụ tử đang vui vẻ đùa giỡn cùng nhau, không khỏi bất lực mỉm cười. Quả đúng là hai cha con ngây thơ vô hạn!
Bỗng Đoàn Đoàn rầu rĩ nói: "Cha nương, sắp đến sinh nhật của Cẩu Đản ca ca rồi ạ, Đoàn Đoàn muốn tặng cho ca ca một món quà, nhưng chẳng biết nên tặng gì đây."
Nhờ Đoàn Đoàn nhắc nhở, bấy giờ Giang Oản Oản mới chợt nhận ra hình như nàng chẳng biết sinh nhật của thằng bé là vào ngày nào!
Thế là nàng thử hỏi: "Vậy vào ngày sinh nhật của mình, Đoàn Đoàn muốn được phụ mẫu tặng món quà gì đây?"
Sự chú ý của Đoàn Đoàn lập tức bị nàng thu hút. Thằng bé bắt đầu dốc sức tưởng tượng đến ngày sinh thần của mình, nhưng chỉ một lát sau lại rầu rĩ nói: "Nhưng sinh nhật của Đoàn Đoàn là vào mùa đông cơ, phải còn rất lâu, rất lâu nữa!"
Tần Tĩnh Trì nhìn Giang Oản Oản, đoạn khẽ đặt một nụ hôn lên má Đoàn Đoàn rồi nói: "Cũng không lâu lắm đâu, Đoàn Đoàn sinh vào mùng mười tháng Chạp, chỉ còn hơn hai tháng nữa thôi. Con có thể suy nghĩ thật kỹ xem mình mong muốn điều gì, đến ngày sinh nhật, cha và nương sẽ mua cho con."
Giang Oản Oản thấy chàng nói vậy, trong lòng nàng thầm ghi nhớ ngày này.
Giang Oản Oản chăm chút móng chân xong, nàng đặt kéo xuống chiếc bàn cạnh giường, rồi khẽ dịch người, nằm sát vào Tần Tĩnh Trì. Nàng ôm lấy Đoàn Đoàn và nói: "Lời cha con nói chẳng sai, năm nay phụ thân và mẫu thân sẽ sắm sửa một món quà sinh thần ưng ý cho Đoàn Đoàn."
Đoàn Đoàn mặt mày hớn hở, cậu bé kết lên má Tần Tĩnh Trì một nụ hôn, rồi lại hôn nhẹ Giang Oản Oản, sau đó nắm c.h.ặ.t t.a.y phụ mẫu, hớn hở cất lời: "Vậy Đoàn Đoàn sẽ cẩn thận cân nhắc, ừm... Đoàn Đoàn muốn món ăn ngon, muốn có một cái chong chóng tre tinh xảo, chuồn chuồn nhỏ của Đoàn Đoàn cũng đã cũ rồi!"
Vừa lúc ấy, cậu bé chợt nhớ tới con hồ điệp nhỏ trưa nay mới được mang về: "A! Mẫu thân ơi, hồ điệp nhỏ của con! Con quên mất!"
Chẳng đợi Giang Oản Oản kịp cất lời, cậu bé vội vã tuột khỏi giường, chạy vội đến bên bệ cửa sổ. Tiểu nhi giơ tay lấy cái lồng trúc nhỏ xuống để xem thử, trong đó nào còn thấy bóng dáng hồ điệp đâu!
Giang Oản Oản khẽ bật cười bất đắc dĩ: "Con mau lên giường đi, hồ điệp kia có cánh, đã bay đi rồi."
Đoàn Đoàn trầm ngâm giây lát, lúc này mới nín bặt tiếng khóc, nở nụ cười. Cậu bé khẽ che miệng cười tủm tỉm vì ngượng: "Đoàn Đoàn quên mất, may mà mẫu thân vẫn nhớ rõ."
Giang Oản Oản bế cậu bé lên giường, đặt tiểu nhi vào giữa chăn ấm, cạnh hai người. Nàng ân cần vuốt ve chiếc mũi nhỏ nhắn của Đoàn Đoàn: "Đồ ngốc!"
Đoàn Đoàn nghe thấy nàng nói vậy, chẳng rõ tiểu nhi nghĩ gì, đôi môi mím chặt rồi rúc vào lòng Tần Tĩnh Trì, sau đó tiếng nói nghèn nghẹn cất lên: "Đoàn Đoàn không phải là đồ ngốc, Đoàn Đoàn không ngốc! Mẫu thân là kẻ xấu!"
Giang Oản Oản khẽ chau mày, một lát sau nàng chợt nhớ lại hồi xưa, nguyên chủ từng mắng Đoàn Đoàn là đồ ngu mỗi khi thấy tiểu nhi giặt y phục chưa sạch hay quét dọn phòng ốc chưa tươm tất, nói cậu bé vụng về, đến việc cỏn con như vậy cũng chẳng nên thân.
Cổ họng Giang Oản Oản nghẹn ứ, nàng không ngờ mặc dù bây giờ tiểu nhi càng thêm lanh lợi, chẳng còn vẻ rụt rè trước mặt nàng nữa nhưng cậu bé vẫn nhớ những lời lẽ năm xưa.
Tần Tĩnh Trì nhìn nàng với ánh mắt ôn nhu trấn an, sau đó hắn nâng đầu của Đoàn Đoàn lên. Đôi mắt tiểu nhi đã ngập lệ, chóp mũi đỏ bừng, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản thấy cậu bé như vậy đều cảm thấy lòng quặn đau khôn xiết.
Tần Tĩnh Trì ân cần nâng gương mặt bé nhỏ, kết lên cậu bé vài nụ hôn, sau đó hắn mới an ủi: "Bảo bối đừng khóc, mẫu thân chẳng hề trách mắng, chỉ là trêu chọc con thôi."