Xuyên Làm Ác Nữ, Tôi Bị Các Thú Phu Nghe Thấy Tiếng Lòng - Chương 70
Cập nhật lúc: 07/12/2025 19:00
Sau một ngày một đêm vạch ra kế hoạch cũng như ổn định tâm lý thì sáng hôm sau Bạch T.ử Ly với đôi mắt thâm quầng như gấu trúc từ từ đi ra khỏi phòng. Cô đã nghĩ cả một đêm rồi nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách nào có thể khắc chế khả năng biến phân t.ử thành b.o.m của Ngao Duyệt Tây.
Mắt thấy còn hai tiếng nữa là phải đến Ngục Tù Vĩnh Hằng, Bạch T.ử Ly thở dài một tiếng rồi đi xuống phòng bếp. Cứ tưởng sẽ thấy được Bạc Cận Thâm đang ngồi ăn sáng ở đây, nào ngờ chỉ thấy một mảnh giấy nhỏ để trên bàn ăn.
Cô cầm lên xem thử thì thấy quả nhiên là lời dặn dò của Bạc Cận Thâm để lại. Anh đã xuất phát trở lại tinh cầu biên phòng từ sớm, dặn dò cô lần đi Ngục Tù Vĩnh Hằng thanh tẩy cho thú nhân phải cẩn thận.
Nhìn bát súp nấm được đặt trong lò vi sóng còn nóng hổi, Bạch T.ử Ly cảm thấy người chú nhỏ này từ lúc bày tỏ tình cảm với mình liền ra dáng một hiền phu hẳn. Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp. Bảo sao mà lúc nào cũng nằm trong top những gương mặt được giống cái ở đế quốc mong muốn kết thành bạn đời nhất.
Cô khuấy khuấy bát súp nóng mà tâm tình chẳng vui vẻ được xíu nào. Dù Bạc Cận Thâm nấu rất ngon nhưng cô cũng không còn tâm trạng đâu mà thưởng thức. Sau khi ăn hết bát súp với đầy nhạt nhẽo, Bạch T.ử Ly đi lên phòng thay đồ chuẩn bị đến Ngục Tù Vĩnh Hằng.
Tới tám giờ rưỡi, một chiếc phi cơ hơi cũ từ từ đáp xuống trang viên thống soái. Bạch Tình trong trang phục áo thun trắng quần tây đen bước xuống. Bạch T.ử Ly nhìn thấy anh mặc đồ như vậy cũng không khỏi sững sờ.
Anh thường mặc quần áo của tế ti, áo trắng viền vàng với vạt áo dài quá khối phối cùng quần dài cùng màu. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh mặc đồ không khác gì người dân đế quốc.
Bạch Tình nghe thấy tiếng lòng của cô cũng ngượng ngùng gãi đầu giải thích:
" Hôm nay là tôi là bảo vệ em để em thanh tẩy cho những thú nhân cuồng hoá ở Ngục Tù Vĩnh Hằng. Phải thay một bộ đồ thích hợp để chiến đấu hơn bộ tế ti kia. Bạch điện hạ... thấy được không? "
" Uhm, rất có hơi thở cuộc sống. Trước đây anh cứ mặc đồ của tế ti, cảm giác cứ thoát tục sao ấy. Nhìn cứ như anh sắp bay lên trời làm thần luôn rồi. " - Bạch T.ử Ly nghiêm túc nhận xét.
Bạch Tình - người đạt cấp bậc một bước thành thần: "... "
Cô đi cùng Bạch Tình ngồi lên chiếc phi cơ có phần cũ kĩ. Nói là có phần cũ kĩ vì kiểu dáng cũng như thiết kế của nó trông khá lạc hậu so với những chiếc phi cơ khác. Đặc biệt là đối với người đã từng ngồi siêu phi cơ như Darkness II hay Phantom như Bạch T.ử Ly thì sự khác biệt này càng dễ dàng nhận thấy.
Mặc dù vậy cô cũng chẳng nói gì. Chiếc phi cơ này tuy trông cũ kĩ nhưng nó cũng là phi cơ tương lai. Nó còn tốt hơn nhiều so với mấy chiếc xe hơi ở Trái đất của cô. Bạch T.ử Ly không nhịn được mà sờ sờ chiếc ghế da dưới tay. Uhm... Đúng là hơi sờn một chút nhưng vẫn còn tốt lắm.
Bạch Tình thấy cô sờ sờ chiếc ghế thì liền vội vàng giải thích:
" Bạch điện hạ cảm thấy không thích ạ? Thật xin lỗi, bình thường tôi toàn tự bay đi nên không mua phi cơ. Chiếc phi cơ này là tôi mượn của Huyền Diệu. "
" Không có, tôi không có chê. Chiếc phi cơ này rất tốt. Anh không cần phải xoắn xuýt vậy đâu. "
Bạch Tình nhìn thấy vẻ mặt không hề tỏ ra ghét bỏ của Bạch T.ử Ly thì mới âm thầm thở phào. Bình thường khi đi lại anh đều hoá thành nguyên hình rồi bay đi. Hôm nay lại có thêm Bạch điện hạ, anh không thể để cô ngồi trên lưng bay đi được.
Thật ra thì thời đại giờ việc chở một giống cái ngồi trên nguyên hình của mình là chuyện hết sức bình thường. Nhưng ở thời của anh thì việc chở điện hạ giống cái như vậy chỉ được áp dụng... khi hai người là bạn đời của nhau thôi.
Anh mặc dù có ngoại hình rất trẻ nhưng tuổi thật của anh đã cao lắm rồi. Có một số thứ... anh vẫn không cởi mở được. Không phải là anh ghét bỏ gì Bạch T.ử Ly, ngược lại anh còn rất thích cô. Nhưng mà... Bạch Tình khẽ ôm ngực. Để cô ngồi trên nguyên hình của anh như vậy, anh chịu hổng có nổi.
Bạch T.ử Ly thấy anh tự nhiên không lái xe đi mà lại ngồi ôm ngực, mặt đỏ tía tai thì khó hiểu. Cái người đàn ông này sao tự nhiên lại đỏ mặt thế? Bạch Tình nghe thấy tiếng lòng của cô thì mới trấn tĩnh lại, ho khẽ một tiếng che đi sự ngượng ngùng của mình rồi mới từ từ khởi động xe đi.
.....
Đoạn đường từ trang viên thống soái đến Ngục Tù Vĩnh Hằng cũng không quá dài. Chỉ chưa đầy mười lăm phút sau, cả hai người đã đứng trước cổng Ngục Tù Vĩnh Hằng. Người đón tiếp cô không ngoài dự đoán là Tống Y Duệ.
Hôm nay anh vẫn mặc bộ quân phục trắng tinh. Anh đứng đó, thẳng tắp như cây tùng mà lại có thêm vài phần xa cách khó tả. Ngay khi nhìn thấy Bạch T.ử Ly xuống phi cơ, sự xa cách đó mới rút đi không một tiếng động.
Tống Y Duệ đi tới đón hai người, đằng sau anh có thêm một người đàn ông mặc quân phục khác đi theo. Bạch T.ử Ly nhìn người đàn ông đứng đằng sau, cô nhớ người đàn ông này. Người này hình như tên là Hồ An Khách - người đã dẫn đường cho cô và Thanh Thanh T.ử ở Ngục Tù Vĩnh Hằng lần trước.
Hồ An Khách thấy cô nhìn mình cũng cười hồ hởi nhìn lại cô nói:
" Bạch điện hạ còn nhớ tôi sao? "
" Ừ, anh là Hồ phó ngục đúng không? Lần trước tôi cùng Thanh Thanh T.ử đã đến đây, là ông dẫn đường cho chúng tôi. "
" Thật quý hoá quá, Bạch điện hạ vậy mà còn nhớ tôi. Tôi vui lắm. "
Sau một màn chào hỏi khách sáo, Tống Y Duệ dẫn đầu đoàn người đi vào trong Ngục Tù Vĩnh Hằng. Đã là lần thứ hai đến Ngục Tù Vĩnh Hằng nhưng bầu không khí u ám lạnh lẽo bên trong ngục tù vẫn khiến Bạch T.ử Ly rùng mình nhẹ.
Tầng đầu tiên cũng là tầng cao nhất trong Ngục Tù Vĩnh Hằng là nơi đón tiếp khách. Đoàn người nhanh chónh băng qua tầng một, đi thang máy xuống tầng hai.
Vừa bước ra khỏi cửa thang máy đã nghe rầm một tiếng rất lớn. Có tiếng động vật hỗn loạn từ phía trong vọng ra. Bạch T.ử Ly càng đi bước chân càng nặng nề. Những vết m.á.u trên tường dù đã được lau đi nhưng không thể che giấu được hết. Nó như một dấu mốc đ.á.n.h dấu sự c.h.ế.t chóc không lối thoát của những thú nhân ở trong này.
Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trái tim của Bạch T.ử Ly thót lên tận cổ họng rồi như bị ai đó bóp chặt không xuống được. Cô đã từng thấy thú nhân cuồng hoá, thấy rất nhiều chứ không phải là chỉ mới gặp thoáng qua. Nhưng cảnh tượng trước mắt hoàn toàn phá vỡ nhận thức của cô về thú nhân cuồng hoá.
Một gian phòng giam như vậy được nhốt tầm năm đến sáu thú nhân đã cuồng hoá. Những thú nhân cuồng hoá mất hết lí trí cứ chốc chốc lại lao đầu vào đ.á.n.h nhau. Lại có con thì tự đ.â.m đầu mình vào tường m.á.u me be bết. Có con thì gào lên điên cuồng như muốn trút hết nỗi thống khổ đau đớn.
Nhìn những thú nhân bị nhốt trước mắt, hốc mắt Bạch T.ử Ly không khỏi cay xè. Dù ở Trái Đất nếu nhìn thấy cảnh tượng những con thú vết thương chi chít, m.á.u mủ không ngừng chảy ra như này thì còn phải mủi lòng. Huống chi đây không phải là con thú... Là thú nhân, là những người có trí óc, có cảm xúc rõ ràng.
Bạch T.ử Ly hít hít đầu mũi hơi ửng đỏ lên của mình. Cô bất giác cảm thấy Tống Y Duệ thật sự rất mạnh mẽ. Làm việc ở một cái nơi mà ngày ngày nhìn chính những đồng loại này của mình điên cuồng đến c.h.ế.t thế này thì tâm tình sao mà tốt lên cho nổi.
Tống Y Duệ nghe thấy cô nhắc đến mình trong tiếng lòng thì khẽ cứng người lại. Thật ra thì anh không cảm thấy có vấn đề gì cả. Có thể vì anh thuộc loài m.á.u lạnh hoặc cũng có thể vì anh đã nhìn quen rồi.
Chuyện thú nhân nam cuồng hoá rồi tự làm hại mình đến c.h.ế.t không phải là chuyện hiếm có. Một ngày cả đế quốc c.h.ế.t không phải một trăm thì cũng đã chín mươi người.
Tống Y Duệ xoay người lại đối diện với ánh mắt còn hơi rưng rưng của Bạch T.ử Ly. Khi nhìn thấy ánh mắt như sắp khóc của cô thì hơi sững người. Cô vậy mà lại khóc sao?
Nhưng nghĩ lại những hành động trước đây của cô thì anh cảm thấy việc cô khóc cũng không phải là không thể. Cô vốn tâm tính lương thiện, đau lòng vì người khác cũng là chuyện bình thường đối với cô. Anh đưa tay ra làm dấu hiệu mời với cô:
" Bạch điện hạ, mời! Chúng tôi sẽ đứng đây bảo vệ an toàn cho cô. "
Bạch T.ử Ly nhẹ gật đầu, rút từ trong không gian của mình ra một lá bùa. Cô phóng lá bùa trúng ngay lưng một con khỉ đang điên cuồng đập đầu vào tường. Năm giây đầu tiên con khỉ vẫn còn hú hét điên loạn, sau đó nó bỗng cứng đờ rồi đổ gục xuống.
Toàn bộ quá trình còn chưa đến một phút. Nhìn thấy cảnh tượng này, không chỉ Tống Y Duệ và Hồ An Khách ngạc nhiên mà đến cả Bạch Tình - đại tế ti uyên bác cũng trợn trừng mắt. Khả năng thanh tẩy của cô ấy lại cao đến mức này rồi sao?
Vốn tưởng lần thanh tẩy này sẽ mất ít nhất nửa tháng, nào ngờ một thú nhân cô thanh tẩy còn chưa đến một phút. Nếu theo tốc độ đó thì cả Ngục Tù Vĩnh Hằng chỉ cần mất ba ngày thì toàn bộ thú nhân sẽ được thả ra.
Bạch T.ử Ly lại không hề hay biết đến sự ngạc nhiên của ba người đứng sau mình mà tiếp tục phóng bùa thanh tẩy lên những thú nhân cuồng hoá đó. Số điểm cô có từ hai lần đại chiến với trùng tộc kia còn nhiều lắm. Đêm qua cô dồn hết điểm mua bùa thanh tẩy trong cửa hàng hệ thống hết rồi.
Sau khi thanh tẩy cho xong hết một phòng giam, Bạch T.ử Ly mới quay lại nói:
" Các anh đã nhìn thấy chưa? Thanh tẩy rất đơn giản. Chỉ cần truyền một ít dị năng vào bùa thanh tẩy. Rồi phóng nó vào người thú nhân cuồng hoá là được. "
Nói rồi cô lấy từ trong dây chuyền không gian của mình ra một sấp bùa thanh tẩy đưa đến trước mặt Tống Y Duệ:
" Anh phụ tôi thanh tẩy những thú nhân cuồng hoá này nhé. Tôi với Bạch Tình sẽ đi xuống tầng 99 để thanh tẩy cho Ngao Duyệt Tây. "
Tống Y Duệ cầm sấp bùa trên tay mà ngơ ngác hỏi lại:
" Thú nhân nam cũng có thể thanh tẩy tinh thần lực được sao? "
" Đương nhiên là được rồi. Truyền dị năng vào lá bùa này rồi phóng lên người thú nhân cuồng hoá là được. Mấy anh giúp tôi một tay để nhanh chóng giải thoát hết cho các thú nhân trong đây."
Tống Y Duệ nhìn sấp bùa vàng trong tay mím môi rồi quay đầu sang nói với Hồ An Khách đứng phía sau mình:
" Đi triệu tập toàn bộ quân lính đang có mặt, chia nhau ra thanh tẩy cho các thú nhân ở các tầng khác nhau. "
Tống Y Duệ còn trực tiếp nhét thẳng sấp bùa vào tay Hồ An Khách. Hồ An Khách không dám chậm trễ liền vội vàng vâng dạ rồi chạy biến đi. Tống Y Duệ tiếp tục dẫn hai người đi xuống dưới tầng sâu.
Càng đi xuống, không khí càng lạnh lẽo. Từ tầng hai đến tầng 99 đang giam cầm Ngao Duyệt Tây là một quãng đường khá dài. Trong suốt thời gian đi thang máy đó, Bạch T.ử Ly không ngừng trấn an bản thân trong lòng.
Bạch Tình và Tống Y Duệ đương nhiên cũng nghe thấy những lời cô tự thì thầm với bản thân. Họ cũng biết cô sợ hãi, có ai mà không sợ hãi cơ chứ. Ngao Duyệt Tây thật sự quá mạnh, cho dù là Bạch Tình sống lâu như vậy nhưng cũng không dám chắc chắn có thể một chọi một đ.á.n.h bại được Ngao Duyệt Tây.
Ting... Thang máy đã đi xuống tầng thấp nhất. Cửa vừa mở ra, một mùi ẩm mốc trực tiếp xộc thẳng vào mũi Bạch T.ử Ly. Cô nhíu mày, cùng Tống Y Duệ và Bạch Tình bước ra ngoài.
Khung cảnh bên ngoài khác hẳn với tầng một và các tầng khác. Một tầng có ít nhất là hai chục phòng giam. Nhưng tầng 99 này lại chỉ có một giam duy nhất nằm cuối cùng của lối đi. Cả tầng đều không có đèn huỳnh quanh chiếu sáng, chỉ có vài bóng đèn led cháy yếu ớt như thể hiện sự sống không còn bao nhiêu ở nơi này vậy.
Tống Y Duệ đang muốn đi cùng hai người đến phòng giam thì quang não của anh rung lên. Là tin báo từ Hồ An Khách, những thú nhân cuồng hoá ở các tầng trên đó đang làm loạn. Anh không thể không lên trợ giúp một tay.
Tống Y Duệ với vẻ mặt khó xử nhìn sang hai người Bạch T.ử Ly và Bạch Tình. Bạch T.ử Ly khi nãy cũng đã nhìn thấy tin nhắn của Hồ An Khách. Cô vẫy vẫy tay với anh:
" Không sao đâu. Anh lên giúp Hồ phó ngục đi. Tôi và Bạch tế ti tự giải quyết được. "
" Nhưng... " - Tống Y Duệ thật sự không yên tâm. Anh là ngục trưởng ở đây nên anh càng hiểu rõ Ngao Duyệt Tây hơn ai hết.
Ngay ngày đầu nhậm chức ngục trưởng thì ngục trưởng cũ đã dặn dò anh không có việc gì thì đừng xuống tầng 99. Ngao Duyệt Tây chính là một quả b.o.m nguyên t.ử có thể phát nổ bất cứ lúc nào. Trên đế quốc này không ai đ.á.n.h lại anh ta đâu nên tốt nhất là hãy tránh xa ra.
Bây giờ bảo anh bỏ cô ở lại, anh thật sự không yên tâm. Mặc dù dị năng của anh không có tác dụng với Ngao Duyệt Tây nhưng ít nhất có thêm một người bảo vệ cô vẫn tốt hơn là chỉ có một người mà.
Bạch T.ử Ly lại cười cười với anh rồi trực tiếp đẩy anh vào thang máy nhấn nút đi lên tầng trên cho anh. Cô biết cô không thể ích kỷ giữ anh ở lại đây được, trên kia còn có thú nhân đang làm loạn cần anh trấn giữ.
Sau khi thang máy rời đi, Bạch T.ử Ly mới quay đầu lại cười với Bạch Tình:
" Mình đi thôi. "
Bạch Tình thấy nụ cười gượng gạo của cô thì biết cô đang cố tỏ ra mạnh mẽ. Bàn tay cô còn đang run rẩy tới mức thấy rõ cả gân xanh kia kìa.
Anh nắm lấy tay cô rồi trấn an:
" Không sao đâu. Cho dù có c.h.ế.t thì tôi cũng sẽ đưa em ra khỏi đây. "
Chỉ một câu nói ngắn ngủi nhưng nó như một câu thần chú khiến đôi tay run rẩy của Bạch T.ử Ly dần ổn định lại. Cô ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt lúc nào cũng dịu dàng của anh rồi gật đầu:
" Ừ, tôi tin anh. "
Hai người cùng nhau đi về phía cuối cùng. Trong căn phòng đen tối không một chút ánh sáng lọt vào, một đôi mắt đỏ rực như m.á.u khẽ mở. Một con rồng cao lớn từ từ đứng dậy nhìn về phía cửa. Ánh mắt của nó không có tiêu cự, hệt như con dã thú đang từ từ chờ đợi con mồi đang đến.
