Xuyên Nhanh: Cẩm Nang Trà Xanh Của Mỹ Nhân Tâm Cơ - Chương 545: Thế Giới Sáu: Cô Bạn Thân Mưu Mô (17 - Cuối) ---
Cập nhật lúc: 25/12/2025 00:08
“Vậy thì sao?”
Quay đầu lại, Thẩm Chiêu Chiêu giận quá hóa cười: “Anh đang đe dọa tôi?”
“Không phải.” Thẩm Yếm Ly nhìn cô, bình thản phủ nhận: “Tôi đang chân thành đưa ra lời khuyên cho em.”
“Xì, vậy thì thật sự cảm ơn anh.”
Đáp lại một câu đầy châm chọc, Thẩm Chiêu Chiêu định đẩy cửa, bỗng bên tai lại nghe thấy:
“Em còn nhỏ, thế giới bên ngoài phức tạp hơn em tưởng nhiều.”
Cô đảo mắt một cái, đưa tay nắm lấy tay nắm cửa.
“Em có báo cảnh sát cũng vô ích thôi.”
Thấy cô không nghe lọt bất kỳ lời nào, người đứng phía sau cuối cùng không còn uyển chuyển nữa: “Pháp luật không phải lúc nào cũng nghiêng về phía chính nghĩa.”
“Ý anh là sao?”
Lần này, Thẩm Chiêu Chiêu cuối cùng cũng có phản ứng.
Ánh mắt Thẩm Yếm Ly không đổi, vẫn dùng những lời lẽ trực bạch nhất để nói về hiện thực tàn khốc nhất:
“Em nghĩ với gia thế và bối cảnh của Trình Vọng, cậu ta có thể... không xử lý ổn thỏa chút chuyện này sao? Huống hồ lần này người liên quan không chỉ có nhà họ Trình, và còn.......”
Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô: “Và còn nhiều người có bối cảnh vượt xa trí tưởng tượng của em cũng sẽ không cho phép chuyện này bị rò rỉ ra ngoài.”
Im lặng.
Thẩm Chiêu Chiêu mím môi, suy nghĩ về những lời của Thẩm Yếm Ly.
Dù kinh nghiệm xã hội của cô có ít ỏi đến đâu, cô cũng biết anh nói có lý.
Chẳng nói đâu xa, ở làng của cô, những kẻ nắm chút quyền hành mọn còn như vậy, huống chi là ở đây........
Cảm xúc bình tĩnh lại, trên mặt cũng không khỏi nhiễm chút chán ghét: “Cá mè một lứa.”
Thẩm Yếm Ly khựng lại một chút, không phản bác: “Chuyện này là tôi sai, em muốn bồi thường gì cũng được.”
“Không cần, tôi chê bẩn.”
Giọng điệu dứt khoát: “Coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi, sau này đường ai nấy đi, giữa chúng ta không có bất kỳ quan hệ nào cả. Chỉ hy vọng Thẩm tiên sinh sau này cũng đừng nói ra nửa lời.”
“Được.”
Nhìn cô hai giây, thấy cô vẫn khăng khăng không nhận bất kỳ khoản bồi thường nào, Thẩm Yếm Ly cuối cùng cũng trầm giọng đáp ứng.
“Còn nữa.......”
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Thẩm Chiêu Chiêu lại lộ vẻ do dự:
“Chuyện này.... cũng đừng để Viện Viện biết. Chị ấy thật lòng thích anh, tôi không muốn.. chị ấy vì chuyện này mà...... Vì anh và tôi đều là những người Viện Viện quan tâm, người đau khổ nhất chỉ có chị ấy thôi, cho nên.......”
“Em yên tâm, tôi hiểu.”
Không đợi cô nói xong, Thẩm Yếm Ly đã dùng thần sắc phức tạp cắt ngang lời cô. Anh không muốn nghe thấy cái tên đó vang lên liên tục từ miệng cô nữa: “Tôi sẽ không nói ra ngoài.”
Cô không biết rằng, người hại cô đến nông nỗi này chính là Hạ Viện mà cô vừa nhắc tới.
“Ừm, vậy cứ thế đi.”
Nhận được câu trả lời xác đáng, Thẩm Chiêu Chiêu đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhấc chân, định đẩy cửa thì như sực nhớ ra điều gì lại dừng bước:
“Tôi biết chuyện này không liên quan đến anh, anh.. anh cũng không muốn như vậy. Xin lỗi, lúc nãy là do tâm trạng tôi không tốt, đừng để bụng.”
Nói đoạn, cánh cửa kính dày cộp được đẩy ra, sau đó lại vì quán tính mà đóng chặt lại không một kẽ hở.
Còn Thẩm Yếm Ly đứng im tại chỗ, suy ngẫm về câu nói cuối cùng cô để lại, rất lâu không có phản ứng.
Thuần khiết, ngây thơ, lương thiện.
Đây là lần đầu tiên anh dùng bấy nhiêu từ ngữ để miêu tả một người.
Ánh mắt anh tối sầm lại, nhưng chuyện này, anh cũng chẳng hoàn toàn vô tội.
“A——”
Một tiếng hét chói tai x.é to.ạc bầu trời vang lên trong căn phòng tổng thống đầy lãng mạn và xa hoa: “Trình Vọng!!?”
Nhìn khuôn mặt bên cạnh vẫn còn đang ngủ say, Hạ Viện không thể tin được, sao có thể như vậy??????
Cô chậm rãi quay đầu, liếc nhìn người đàn ông đang để trần nửa thân trên và chính mình chẳng mặc gì trong chăn.
Hạ Viện cuối cùng mặt xám như tro.
Phải làm sao bây giờ?
---
