Xuyên Nhanh Ký Chủ Nhà Ta Lại Bày Trò - Chương 586: Người Chồng Bạo Lực Lạnh (11)
Cập nhật lúc: 05/09/2025 08:26
Thực ra, nguyên chủ có tướng mạo rất đẹp, ngũ quan rất hài hòa.
Chỉ là khi xưa vì chu cấp tiền cho Mặc Ngôn đi học, cô ấy đã làm việc quá sức, dẫn đến nhan sắc cũng già đi nhiều.
Thêm vào đó, cô ấy lại không nỡ chi tiền để làm đẹp cho bản thân.
Số vải mà Mặc Ngôn phát hàng tháng đều được nguyên chủ tích góp, đến Tết thì lấy vải đó may quần áo cho Mặc Ngôn.
Có thể nói rằng!
Kết hôn với Mặc Ngôn bao nhiêu năm nay, nguyên chủ chưa từng may cho mình một bộ quần áo mới nào.
“Cô bé, cô quan tâm thầy Mặc của cô lắm nhỉ!” Trình Xuân Nha cười như không cười nhìn Trần Hiểu Sở, “Nhưng mà cũng phải, Mặc Ngôn tuy trong lòng đê tiện, vô liêm sỉ một chút, nhưng vẻ ngoài thì cũng ra dáng đấy.”
“Nếu không phải vì cái mặt đó, tôi năm xưa cũng sẽ không vì hắn mà tuyệt giao với cả cha mẹ.”
“Thế nên, bây giờ tôi nhìn cô, cứ có cảm giác như nhìn thấy chính mình năm xưa, cũng đều như vậy...”
Lời nói còn chưa dứt, dù sao có những lời không cần nói quá rõ ràng, hiệu quả mới càng tốt.
Chưa nói đến các bạn học của Trần Hiểu Sở.
Chủ nhiệm Ủy ban dân cư lập tức dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá Trần Hiểu Sở.
Nếu Trần Hiểu Sở chỉ là học sinh cấp ba, chủ nhiệm Ủy ban dân cư sẽ không nghĩ nhiều, nhưng Trần Hiểu Sở lại là sinh viên đại học, thế nên tự nhiên sẽ khác.
Lẽ nào cô sinh viên này và Mặc Ngôn có gì đó mờ ám, bằng không sao cô ấy lại cam tâm bị Mặc Ngôn lợi dụng, cứ nhất quyết đòi Mặc Ngôn ly hôn.
“Cô nói bậy nói bạ gì đó!” Trần Hiểu Sở tức đến đỏ mặt, ánh mắt còn lộ vẻ chột dạ, “Tôi và thầy Mặc trong sạch, chỉ là mối quan hệ thầy trò thuần túy nhất thôi.”
“Cô dùng những lời độc địa như vậy để nói bừa, cô thật sự không thể chịu nổi thầy Mặc sống tốt, định ép c.h.ế.t thầy Mặc mới cam tâm sao?”
“Tôi nói gì à?” Trình Xuân Nha cười vô tội, “Tôi nói cô bé này, cô có phải phản ứng thái quá không? Tôi có nói cô và Mặc Ngôn có gì đâu?”
“Hoặc là,” ánh mắt Trình Xuân Nha trở nên ác ý, “Cô thật sự có gì đó với Mặc Ngôn, bằng không cô là một sinh viên, sao lại có cái mặt dày đến thế mà chạy đến Ủy ban dân cư, yêu cầu tôi và Mặc Ngôn ly hôn?”
Những bạn học kia nhìn Trần Hiểu Sở với ánh mắt bắt đầu nghi ngờ.
Đúng vậy!
Chuyện đòi cho thầy Mặc ly hôn, chính là do Trần Hiểu Sở khơi mào.
Trước đây không thấy gì, nhưng bây giờ thì...
Tóm lại, muốn không nghi ngờ gì đó thật sự rất khó.
“Cô...” Trần Hiểu Sở suýt chút nữa tức chết.
“Cô gì mà cô,” Trình Xuân Nha cười lạnh nói, “Tuy cô là con gái, nhưng đâu phải là cô bé không hiểu chuyện, chẳng lẽ cô còn không hiểu ly hôn đối với phụ nữ đại diện cho cái gì sao?”
“Huống hồ cô yêu quý thầy Mặc của cô như vậy, vậy thì nên biết tôi năm xưa vì để ở bên Mặc Ngôn, đã phải trả giá những gì chứ?”
“Tuyệt giao với gia đình, nếu ly hôn với Mặc Ngôn, tôi thậm chí còn không có một chỗ dung thân, thậm chí việc ăn uống cũng trở thành vấn đề lớn.”
“Thế nên mấy người ầm ĩ (đòi Mặc Ngôn ly hôn với tôi, đây là đang muốn ép c.h.ế.t tôi sao?”
“Mà lý do các người muốn ép c.h.ế.t tôi, chỉ đơn giản là vì tôi là vợ của Mặc Ngôn, thế nên tôi không khỏi nghi ngờ, rốt cuộc tôi đã đắc tội gì với các người?”
“Tôi và các người hoàn toàn không hề qiên biết, thế nên cũng không thể tồn tại ân oán gì.”
Nói rồi, ánh mắt Trình Xuân Nha lạnh lùng nhìn thẳng vào Trần Hiểu Sở: “Cô nói đi, cô và Mặc Ngôn có phải có chuyện gì mờ ám không, bằng không tại sao lại muốn đẩy tôi vào chỗ chết?”
“Cô có phải đang nghĩ ép c.h.ế.t tôi, thì cô có thể đường hoàng ở bên Mặc Ngôn, dùng cái c.h.ế.t của tôi để cúng tế cho cái tình yêu bất chấp thế tục của các người không?”
Học sinh và giáo viên!
Chưa nói đến thời đại này, ngay cả ở hiện đại, cũng là chuyện khá khó chấp nhận.
“Hiểu Sở, cô và thầy Mặc rốt cuộc có phải...” Một bạn nữ sinh nhìn Trần Hiểu Sở nói, “Sao cô có thể như vậy chứ? Tâm địa sao lại độc ác đến thế?”
“Mà chúng tôi lại ngốc nghếch bị cô lợi dụng, cô làm như vậy, chẳng lẽ lương tâm không cắn rứt sao?”
“Đúng vậy,” chủ nhiệm Ủy ban dân cư cười khẩy nói, “Nói lý do nghe có vẻ đường hoàng thế, hóa ra lại là bản thân cất giữ cái ý đồ như vậy à!”
“Nhưng mà cũng đúng, nếu không ép c.h.ế.t chính thất, thì làm sao mà được phù chính chứ?”
“Các người nói bậy, tôi không có, tôi và thầy Mặc trong sạch,” nói rồi, Trần Hiểu Sở tức giận chỉ tay vào Trình Xuân Nha, “Các người sao có thể vì lời nói bậy nói bạ của người phụ nữ này mà vu khống tôi và thầy Mặc chứ?”
“Hiểu Sở, chúng tôi cũng không muốn nghi ngờ cô như vậy,” một bạn nữ sinh khác nói, “Nhưng cô quá tích cực trong việc đòi thầy Mặc ly hôn.”
“Không những kích động chúng tôi cùng nhau ký tên gửi yêu cầu lên hiệu trưởng, còn bảo chúng tôi cùng cô đến Ủy ban dân cư. Trước đây chúng tôi không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nghĩ lại, cô quả thật quá tích cực rồi.”
“Ha ha!” Trình Xuân Nha cười lạnh nói, “Hóa ra còn gây chuyện đến tận chỗ hiệu trưởng nữa, thật sự coi tôi là đất nặn có phải không.”
“Bây giờ tôi sẽ đến trường tìm hiệu trưởng, hỏi ông ấy xem, học sinh mà trường đã tốn công sức đào tạo ra, có phải chỉ biết kích động giáo viên ly hôn thôi không?”
“Hay là nói, giáo viên của trường đức hạnh có khiếm khuyết, thế nên học sinh mà họ dạy ra, đều chỉ là loại hàng hóa như thế này?”
“Xuân Nha, tôi đi cùng cô,” chủ nhiệm Ủy ban dân cư nói, “Bản chất của chuyện này thật sự quá tệ hại, nếu ai cũng như vậy, thì xã hội này chẳng phải sẽ loạn hết cả sao?”
Nghe chủ nhiệm Ủy ban dân cư nói vậy, những học sinh này lập tức tá hỏa.
“Xin lỗi, xin lỗi, tất cả là lỗi của chúng em, chúng em bây giờ đã nhận ra hành vi của mình là sai, xin chủ nhiệm cho chúng em một cơ hội, đừng đến trường tìm hiệu trưởng.” Một bạn nam sinh nói.
“Đúng vậy! Chủ nhiệm, cô xem chúng em còn nhỏ, hãy cho chúng em một cơ hội đi! Nếu chuyện này mà làm ầm ĩ đến tận trường, chúng em sẽ bị kỷ luật.” Một bạn nam sinh khác mở lời nói.
“Đúng vậy! Chúng em thật sự biết lỗi rồi, xin hãy cho chúng em một cơ hội.” Các bạn học khác cũng hùa theo nói.
Chủ nhiệm Ủy ban dân cư vốn dĩ không phải là người nhẫn tâm.
Nghe mấy học sinh này nói vậy, đương nhiên cũng mềm lòng.
Nhưng không ngờ...
“Chúng ta không cần sợ gì cả!” Trần Hiểu Sở lớn tiếng nói, “Đến trường thì cứ đến, chúng ta đâu có làm gì hổ thẹn, chỉ là bênh vực cho thầy giáo của mình, thế nên có gì mà phải lo lắng?”
“Hơn nữa, vu oan cho tôi và thầy Mặc như thế này, tôi nói gì cũng phải đi tìm hiệu trưởng lấy lại công bằng, bằng không tiếng xấu trên người tôi và thầy Mặc thật sự sẽ không rửa sạch được.”
“Được được được,” chủ nhiệm Ủy ban dân cư tức đến bật cười, “Các người đều nghe thấy rồi chứ? Không phải tôi không muốn cho các người một cơ hội, các người muốn trách, thì trách mình không có mắt, cứ hùa theo người khác mà làm bậy.”