Xuyên Nhanh Ký Chủ Nhà Ta Lại Bày Trò - Chương 931: Kẻ Cặn Bã Thập Niên 70 (42)

Cập nhật lúc: 17/11/2025 17:58

"Buông tôi ra, buông tôi ra." Bạch Cẩu Thặng rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi mà thôi.

Có thím Trương giúp sức, thằng bé nhanh chóng bị kéo ra, không thể ôm chặt lấy chân cha Trình được nữa.

Đúng lúc này, Trình Xuân Nha cũng vừa đi ra.

"Cha, con là Chí Tuyền đây! Là Chí Tuyền, đứa con trai cả mà cha thương nhất đây!" Vừa trông thấy người được cho là cha ruột của mình, Bạch Cẩu Thặng liền gào lên.

Nếu không phải có thím Trương giữ chặt, chắc chắn hắn đã xông thẳng đến trước mặt Trình Xuân Nha rồi.

Trình Xuân Nha hơi nhíu mày: "Xem ra để vu vạ cho nhà ta, Nguyên Quế Anh đúng là không từ thủ đoạn nào."

"Chứ còn gì nữa," có người lập tức nói, "Ai cũng biết tỏng đứa con hoang của Nguyên Quế Anh không phải là con của Trình Xuân Nha, thế mà cô ta còn nhồi nhét vào đầu thằng bé cái suy nghĩ đó, khiến nó tưởng mình là con của cậu ấy thật."

"Đúng vậy, nếu không phải mọi người đều hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, thì chỉ cần nghe thằng bé này kêu như thế, khéo chúng ta lại nghi ngờ nó rất có thể là con của Trình Xuân Nha thật cũng nên?" một người khác nói hùa theo.

"Cha, con là Chí Tuyền mà!" Bạch Cẩu Thặng gấp đến độ bật khóc, "Chẳng lẽ cha thật sự không cần con trai nữa sao? Cha, con biết lỗi rồi, kiếp trước con không nên bất hiếu với cha, cha tha thứ cho con một lần đi!"

"Trời đất ơi! Thằng bé này rốt cuộc đang nói cái gì vậy! Kiếp trước kiếp gì, đầu óc nó có vấn đề gì không thế!" Có người kinh ngạc thốt lên.

"Cái gì chứ," một người khác bĩu môi. "Chắc chắn là do Nguyên Quế Anh dạy rồi. Cái con đàn bà thối tha đó đúng là không phải người, vì để gài bẫy nhà họ Trình mà dạy con mình mấy thứ vớ vẩn gì đâu không."

"Đây mới là đứa trẻ ba bốn tuổi thôi đấy, chứ không thì chỉ với mấy lời vừa rồi của nó, đã bị người của Hồng Ủy Hội bắt đi rồi."

Những người khác gật gù, vô cùng tán đồng lời người này nói.

"Thằng bé này, đầu óc đúng là bị mẹ mày dạy cho hỏng rồi," nói rồi, thím Trương nhìn Trình Xuân Nha hỏi. "Xuân Nha, nhà cháu định làm thế nào? Không thể để thằng bé này cứ gây náo ở cổng nhà mãi được!"

"Tức c.h.ế.t tôi mất, tức c.h.ế.t tôi mất thôi," mẹ Trình đưa cháu trai trong lòng cho chồng, bà sắp bị tức đến phát điên rồi. "Con đàn bà thối tha Nguyên Quế Anh, sao nó lại có thể thất đức đến thế cơ chứ!"

"Mẹ, đừng giận," Trình Xuân Nha nói với vẻ mặt tàn nhẫn, "Giờ con sẽ mang thằng bé này đi tìm Nguyên Quế Anh tính sổ."

Dứt lời, Trình Xuân Nha đi tới trước mặt thím Trương, nắm lấy Bạch Cẩu Thặng rồi kéo đi tìm Nguyên Quế Anh tính sổ.

"Cha, buông con ra, cha làm con đau," bị Trình Xuân Nha lôi đi, Bạch Cẩu Thặng gào lên t.h.ả.m thiết, "Cha, chẳng lẽ cha thật sự không màng chút tình cha con nào, không thể tha thứ cho đứa con trai này sao?"

"Cha, con là con ruột của cha mà, cha nhất định phải đối xử với con như vậy sao?"

Trình Xuân Nha dừng bước, nhìn Bạch Cẩu Thặng với vẻ giễu cợt: "Mày đúng là không hổ danh con hoang do mẹ mày sinh ra, cái tài đổi trắng thay đen này quả là lợi hại thật."

"Nếu không phải tao biết rõ mày không thể nào là con tao, có khi tao đã tin lời mày nói, tưởng mày là con trai tao thật rồi cũng nên."

Nói rồi, Trình Xuân Nha không cho Bạch Cẩu Thặng cơ hội mở miệng nữa, cô bế xốc thằng bé lên, bịt miệng nó lại rồi sải bước đi về phía trước.

Cô cũng chẳng muốn bế Bạch Cẩu Thặng làm gì.

Chỉ là chân tay thằng bé quá ngắn, kéo nó đi thì chậm quá, đợi đến lúc sang được thôn bên tìm Nguyên Quế Anh tính sổ thì không biết phải lãng phí bao nhiêu thời gian nữa.

...

"Ông nó ơi, ông mau đi theo xem thế nào." Mẹ Trình bế lại cháu trai từ tay chồng, giục ông mau đuổi theo con trai.

Nếu không phải vì phải trông cháu, chắc chắn mẹ Trình cũng đã đi theo rồi.

Cha Trình vội vàng đuổi theo con.

Cơn giận trong lòng khiến ông cũng muốn đến tận nơi đối chất với Nguyên Quế Anh cho ra nhẽ.

Mà những người hàng xóm láng giềng cũng lập tức đi theo, hóng chuyện thì ai mà chẳng muốn!

Cứ thế, cả một đám đông kéo sang thôn bên.

Còn về việc tìm nhà họ Bạch thế nào, thì cứ túm bừa một người hỏi là biết ngay.

Người thôn bên thấy có chuyện vui để xem, cũng lập tức nhập hội.

Thế là đội ngũ hóng chuyện ngày càng lớn mạnh, đến lúc Trình Xuân Nha tới nhà họ Bạch.

Người đông nghịt, không biết còn tưởng nhà họ Bạch dựng sân khấu hát kịch hay gì.

"Trình Xuân Nha, anh... anh đến nhà tôi làm gì?" Nguyên Quế Anh nhìn thấy Trình Xuân Nha, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Sau đó, cô ta nhìn thấy con trai trong lòng Trình Xuân Nha, liền đùng đùng nổi giận: "Anh bế con trai tôi làm gì?"

"Ồ! Tôi biết rồi, lương tâm ch.ó c.ắ.n của anh cuối cùng cũng c.ắ.n rứt rồi phải không? Giờ muốn nhận lại con trai chứ gì?"

"Phì!" Nguyên Quế Anh lập tức tự tin hẳn lên, "Tôi nói cho anh biết, Trình Xuân Nha, từ cái lúc anh vu oan cho tôi đã định sẵn cả đời này anh đừng hòng nhận lại con ruột của mình."

"Nó, Bạch Cẩu Thặng, số kiếp đã định chỉ có thể là một đứa con hoang, một đứa con hoang không biết là giống của thằng đàn ông nào."

Nguyên Quế Anh nói một cách hả hê, hoàn toàn không để ý ánh mắt kỳ quái của mọi người đang nhìn mình.

"Cô câm miệng cho tôi," Nguyên Quế Anh không để ý, nhưng mẹ Bạch thì có, "Xin hỏi anh đến nhà chúng tôi có việc gì? Còn bế Cẩu Thặng nhà chúng tôi là muốn làm gì?"

Trình Xuân Nha đặt Bạch Cẩu Thặng xuống, nhìn thẳng mẹ Bạch nói: "Chuyện này phải hỏi con dâu của bà đấy, tôi thật không hiểu nổi, chuyện đã qua mấy năm rồi, cô ta cũng đã tái giá."

"Vậy mà tại sao Nguyên Quế Anh vẫn không chịu buông tha cho tôi, lại lợi dụng một đứa trẻ để gài bẫy tôi."

"Nguyên Quế Anh," Trình Xuân Nha trừng mắt nhìn cô ta. "Cô rốt cuộc muốn thế nào? Cô rốt cuộc muốn thế nào mới chịu buông tha cho Trình Xuân Nha tôi đây."

"Còn nữa," vẻ mặt Trình Xuân Nha trở nên khinh bỉ. "Mấy năm trước tôi còn chưa để cô gài bẫy thành công, bây giờ mấy năm đã trôi qua, cô nghĩ dựa vào đứa con hoang do cô sinh ra là có thể gài bẫy được tôi sao?"

"Nguyên Quế Anh, tôi thật muốn hỏi, Trình Xuân Nha tôi trong mắt cô quan trọng đến thế à, quan trọng đến mức biết rõ dùng đứa trẻ này không thể hại được tôi, nhưng vẫn muốn tìm chút cảm giác tồn tại trước mặt tôi."

"Nếu cô thật sự không buông được Trình Xuân Nha tôi, vậy thì còn lấy chồng làm gì?"

"Bốp!" Bạch Quảng tát cho Nguyên Quế Anh một cái. Lời của Trình Xuân Nha khiến hắn cảm thấy mình đang bị cắm sừng. "Con đàn bà trơ trẽn này, hóa ra trong lòng mày vẫn còn tơ tưởng đến thằng đàn ông khác à!"

"Tôi không có," Nguyên Quế Anh tức muốn c.h.ế.t. "Tôi hận hắn đến c.h.ế.t đi được, sao có thể tơ tưởng gì hắn chứ."

"Không yêu thì lấy đâu ra hận," Trình Xuân Nha chớp thời cơ cướp lời. "Nguyên Quế Anh, cô còn không biết xấu hổ mà nói không tơ tưởng tôi à, nếu cô không tơ tưởng tôi, vậy sao lại phải hận tôi."

"Sở dĩ cô hận tôi, chẳng phải là vì muốn biến tôi thành một cái gai, cắm mãi trong lòng cô không rút ra được hay sao?"

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.