Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Cậy Sủng Mà Kiêu - Chương 105
Cập nhật lúc: 03/09/2025 08:58
“Không phải, anh em. Chỉ là một phương thức liên lạc thôi mà. Cậu cứ cho tôi đi. Còn việc bạn tôi có được nhận lời mời kết bạn không thì phải xem ý muốn của cô ấy chứ?”
“Nếu cậu đã nói như vậy, vậy tôi…”
“Sao?” Long Nham Phi mong chờ nhìn qua.
“Vẫn không cho!”
…
Ngày hôm sau, tân sinh viên Tinh Tế Học Viện chính thức bắt đầu cuộc sống đại học của mình.
Sáng sớm 7 giờ, Vân Khanh và Vân Vi đi học môn đối kháng. Với môn học này, Vân Khanh vô cùng lo lắng. Vì thể chất của cô cũng giống như giới tính bề ngoài, là Beta.
Cấp B, đối với một phụ nữ bình thường thì không tệ, nhưng ở Tinh Tế Học Viện, rõ ràng là không đủ dùng.
Môn đối kháng cho tân sinh viên rất đơn giản, đầu tiên là huấn luyện thể lực. Sau đó hai người một cặp, tiến hành đấu tập đơn giản.
Phần huấn luyện thể lực ban đầu đã khiến Vân Khanh nản chí. Chạy 3000 mét, hai trăm cái chống đẩy.
Vân Khanh rất muốn hét lớn: "Thần thiếp không làm được!"
Nhưng huấn luyện viên không thể hiểu được tiếng lòng của cô.
Ánh mắt nghiêm khắc liên tục liếc qua, khiến Vân Khanh không dám ngừng lại.
Không còn cách nào khác, Vân Khanh đành phải dùng “ngoại lực”.
【Hệ thống, nhanh, tôi không chịu nổi nữa rồi.】
【Được rồi, người ta giúp cậu bổ sung thể lực đây.】
Hoàn thành buổi học đối kháng, Vân Khanh gần như kiệt sức.
“Mong rằng buổi chiều học cơ giáp sẽ đơn giản hơn.”
Vân Vi đỡ vai cô: “Yên tâm đi. Chị hỏi rồi, chắc là chỉ có trợ giảng dẫn chúng ta đi tham quan những chiếc cơ giáp đã từng ra chiến trường thôi.”
“Vậy thì tốt quá. Không thì em muốn xin nghỉ lắm rồi.”
Buổi chiều, thầy giáo dạy cơ giáp giới thiệu sơ lược về lịch sử cơ giáp.
“Được rồi, nội dung hôm nay đến đây là hết. Tiếp theo, các học trưởng năm hai sẽ dẫn các em đi tham quan cơ giáp.”
Mặc dù Vân Khanh đã từng điều khiển cơ giáp, nhưng lúc này, cô vẫn vô cùng hào hứng, phấn khích nói với Vân Vi về giấc mơ cơ giáp của mình.
“Chào các em, anh là trợ giảng hôm nay. Tiếp theo, anh sẽ dẫn mọi người đi tham quan.”
Vân Khanh đột nhiên ngẩng đầu lên.
Vân Khanh ngước nhìn lên bục giảng, trợ giảng hóa ra lại là Mộ Dung Trí.
Một nhóm người xếp hàng rời khỏi khu giảng đường, đi đến bảo tàng cơ giáp.
Mộ Dung Trí đi chậm lại, dần dần đi song song với Vân Khanh.
“Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau.”
Khi anh đến gần, mùi pheromone muối biển xộc thẳng vào mũi. Vân Khanh theo bản năng hít một hơi thật sâu.
Mộ Dung Trí chú ý đến hành động này, ánh mắt anh ta khẽ chùng xuống.
Ai cũng biết, Beta không thể ngửi thấy pheromone. Vậy rốt cuộc Vân Khanh là thế nào?
Mộ Dung Trí giấu nghi ngờ này trong lòng.
Đến bảo tàng cơ giáp, Vân Khanh như cá gặp nước, sờ chỗ này, ngó chỗ kia, hận không thể chụp một trăm bức ảnh để kỷ niệm.
Vân Vi không hứng thú lắm với cơ giáp, tìm một chỗ ngồi nghỉ.
Hết cách, Vân Khanh đành nhờ Mộ Dung Trí làm nhiếp ảnh gia riêng cho mình.
Cô tràn đầy sức sống, dù đã tham quan hết tất cả các cơ giáp, vẫn không hề mệt mỏi.
Đối mặt với Vân Khanh như vậy, Mộ Dung Trí rất ngạc nhiên, không ngờ bên trong cơ thể nhỏ bé của cô lại ẩn chứa một nguồn năng lượng lớn như vậy.
“Em thích cơ giáp đến thế sao?”
“Vâng.” Nghe câu hỏi này, Vân Khanh quay đầu lại nhìn anh. “Ước mơ của em là có một chiếc cơ giáp của riêng mình.”
“Vậy thì đơn giản mà. Chỉ cần em nắm vững cách điều khiển cơ giáp, có thể chế tạo một chiếc trong phòng thí nghiệm của trường.”
Nghe Mộ Dung Trí nói nhẹ nhàng như vậy, Vân Khanh không khỏi có cảm giác “sao không ăn thịt băm”. Cô thầm đảo mắt.