Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Cậy Sủng Mà Kiêu - Chương 140
Cập nhật lúc: 03/09/2025 08:59
Vì Vân Khanh đang mang thai, không thể mang vật nặng, nên viền trang sức trên đầu nàng đều được làm rỗng, khi đi lại tạo ra tiếng leng keng.
Lễ đại hôn được giản lược, nhưng đối với một phụ nữ mang thai vẫn rất vất vả. Sợ Vân Khanh không chịu nổi, Lăng Diệp nâng đỡ nàng suốt buổi lễ.
Được đưa vào động phòng, Vân Khanh mệt rã rời, theo bản năng định vén khăn voan.
Lăng Diệp thấy vậy, kinh ngạc, vội vã chạy tới ngăn lại.
"Nương tử, chuyện vén khăn voan, cứ để vi phu làm đi."
Không ai biết, Lăng Diệp đã chờ khoảnh khắc này bao lâu.
Ở Từ gia khi xem lễ, hắn đã tưởng tượng, nếu có một ngày Vân Khanh trở thành vợ hắn, sẽ tốt biết bao.
Đó là lần đầu tiên hắn nếm trải vị ghen tuông, ghen tị với Từ Thanh Vân, như một chất độc ăn mòn trái tim hắn.
Cứ tưởng đời này chỉ có thể làm một người tình vụng trộm, không ngờ trải qua nhiều quanh co, lại chờ được đến ngày hôm nay. Xem ra ông trời cuối cùng cũng đối xử không tệ với hắn.
Vân Khanh chờ một lúc, thấy Lăng Diệp vẫn không có phản ứng, liền giơ tay đ.ấ.m hắn một cái.
"Còn chờ gì nữa? Đồ trang sức đè lên cổ ta đau c.h.ế.t được."
Lăng Diệp lấy lại tinh thần, vội vàng dùng cây "gậy như ý" vén khăn voan.
Dưới ánh nến mờ ảo, vẻ mặt giận hờn của Vân Khanh vẫn chưa tan đi, nhưng nàng vẫn đẹp đến kinh ngạc.
Đáng tiếc, lần này lại không có người khác thưởng thức.
Lăng Diệp nổi tiếng hung hăng, thân phận lại đặt ở đó, không ai dám náo loạn động phòng của hắn. Hơn nữa, hắn có nhận thức chính xác về vẻ đẹp của Vân Khanh, không muốn lại tự rước thêm tình địch.
Vân Khanh mệt lả, nhắm mắt lại, dang hai tay về phía Lăng Diệp: "Ta không muốn đi bộ, chàng bế ta đi rửa mặt."
Lăng Diệp cười cưng chiều, không hề ghét bỏ cúi người xuống, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn còn dính phấn trang điểm của nàng: "Vâng, ta sẽ đưa nương tử đi ngay đây."
Vân Khanh che miệng cười trộm.
"Ngốc ạ, thiếp còn chưa tẩy trang đâu."
Nói rồi, nàng bất ngờ tiến lại gần. Lăng Diệp thấy bóng mình phản chiếu trong mắt nàng, hóa ra khóe miệng hắn dính đầy son phấn.
Nhìn bộ dạng tinh nghịch của Vân Khanh, Lăng Diệp không kìm được tình yêu thương, chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm nàng.
"Ta không ngại. Phu quân không chỉ thích son phấn trên mặt nương tử, mà còn thích..." hắn dừng lại một chút.
Vân Khanh tò mò chớp chớp mắt: "Thích gì?"
"Dĩ nhiên là thích đôi môi của nương tử." Nói xong, Lăng Diệp không còn kiềm chế, cúi người xuống.
"Ưm..."
Một nụ hôn qua đi, Vân Khanh mệt đến thở hồng hộc. Lăng Diệp bế thân thể mềm nhũn của nàng lên, đi thẳng đến phòng tắm.
Thời gian trôi nhanh, lại đến một mùa đông. Lúc này, bụng của Vân Khanh đã to tròn như quả bóng, các triệu chứng thai nghén đều xuất hiện. Bụng thỉnh thoảng đau nhói, chân cũng sưng phù.
Dù có hệ thống hỗ trợ che chắn cơn đau, nhưng Lăng Diệp nhìn những thay đổi của nàng vẫn đau lòng đến đỏ hoe mắt. Mỗi tối, hắn đều giúp Vân Khanh xoa bóp chân, hy vọng giảm bớt nỗi đau cho nàng.
Một ngày, Vân Khanh mặc một chiếc áo khoác lông chồn trắng như tuyết, cùng Lăng Diệp đi dạo trong Ngự Hoa Viên, bỗng cảm thấy dưới thân có chút ướt át.
【 Hệ thống, ta có phải sắp sinh không? 】
【 Khoan đã, để ta kiểm tra. Đúng vậy, Khanh Khanh, cô sắp sinh rồi. 】
【 Tuyệt quá, hôm nay ta có thể đi rồi. 】
【 Ừ ừ, lát nữa đứa bé vừa ra đời ta sẽ đưa cô đi ngay. 】
"Lăng Diệp, hình như thiếp sắp sinh rồi." Vân Khanh sắc mặt tái nhợt, nắm c.h.ặ.t t.a.y người bên cạnh.
Vị Thái tử vốn luôn bình tĩnh giờ hoảng hốt, một tay bế Vân Khanh lên, nhanh chóng chạy về phía phòng sinh.
"Người đâu, mau đi gọi bà đỡ và thái y!"
Đông Cung rất gần Ngự Hoa Viên, chỉ chốc lát sau, Vân Khanh đã được đặt vào phòng sinh đã chuẩn bị sẵn.
Văn Đế và Hoàng hậu nghe tin cũng vội vã chạy đến.
"Diệp Nhi, Thái tử phi giờ sao rồi?"