Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Cậy Sủng Mà Kiêu - Chương 169
Cập nhật lúc: 03/09/2025 09:00
"Tớ là Trình Dịch An."
"Trình Dịch An?" Vân Khanh cố gắng lục lọi ký ức nhưng tiếc là không tìm thấy thông tin nào liên quan. "Xin lỗi, tớ không nhớ rõ lắm."
Nghe câu trả lời này, tim Trình Dịch An tan nát.
"Sao lại không nhớ chứ? Đêm qua chúng ta còn chơi game cùng nhau mà."
"Đêm qua? Lẽ nào cậu chính là 'hải minh đệ nhất hiệp khách'?"
Nói xong, Vân Khanh mở WeChat, lật lại trang trò chuyện với "Trình Dịch An", quả nhiên, tên của anh ta đúng là Trình Dịch An.
Mặt cô càng đỏ hơn. Không ngờ lại gây ra một chuyện "dở khóc dở cười" như vậy, không chỉ không nhận ra giọng nói của người ta, mà ngay cả tên cũng không nhớ.
"Sao cậu biết là tớ? Lẽ nào chỉ nghe tớ gọi một tiếng mà cậu nhận ra?"
Trình Dịch An gãi đầu một cách ngượng ngùng: "Thật ra, tớ đã gặp cậu ở trường học trước đây."
"Trường học?" Vân Khanh chợt hiểu ra: "Cậu cũng học Đại học Hải Minh sao?"
"Đúng vậy, tớ đang là sinh viên năm ba."
"Ồ." Biết là bạn cùng trường, Vân Khanh dần thả lỏng hơn: "Vậy cậu còn nhỏ hơn tớ hai tuổi. Nhìn không ra đấy."
Vân Khanh thuộc tuýp người trông trẻ hơn tuổi. Bình thường cô ít tiếp xúc với người ngoài nên không có vẻ gì là từng trải. Nếu người lạ đoán, họ có lẽ sẽ nghĩ cô là sinh viên năm nhất.
Trình Dịch An biết Vân Khanh vẫn chưa quen với anh nên không vội. Biết cô ở Hải Minh, anh có thể "gần quan được ban lộc".
"Bây giờ cậu đang ở gần đây sao? Hay là có việc về trường?"
Trong nhận thức của Vân Khanh, cô và Trình Dịch An đã quen nhau gần nửa năm, cô không có ý định giấu giếm gì cả. Cô thẳng thắn trả lời: "Tớ thuê một căn hộ nhỏ gần trường, đang tìm việc."
"Tìm việc sao? Có cần tớ giúp không? Nghỉ hè tớ có đi thực tập nên cũng biết một số công ty."
Nói là thực tập, nhưng thực ra Trình Dịch An chỉ đến công ty của gia đình mình để dạo chơi. Nếu Vân Khanh đồng ý, anh sẽ sắp xếp cho cô vào làm ở công ty mình. Như vậy, sau khi tốt nghiệp, anh có thể ở gần cô mỗi ngày, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy vui vẻ.
Nhưng câu trả lời của Vân Khanh đã phá tan ảo tưởng của anh.
"Không cần đâu, tớ đã tìm được một công việc khá ổn định rồi, tạm thời không làm phiền cậu nữa."
"Ồ, vậy à." Giọng Trình Dịch An có chút hụt hẫng.
Đúng lúc đó, điện thoại anh reo. Anh ấn nút nghe, giọng nói ồn ào của bạn cùng phòng vang lên: "Lão Tam, cậu đâu rồi? Rớt xuống cống à?"
Trình Dịch An vội bịt loa điện thoại lại. Tuy nhiên, Vân Khanh vẫn nghe thấy những lời đó, khóe môi cô không nhịn được mà nhếch lên.
"Bạn bè cậu có vẻ đang sốt ruột chờ, cậu đi tìm họ đi. Tớ về chỗ ngồi đây, khi nào rảnh thì nói chuyện tiếp."
Nói xong, cô đi thẳng ra ngoài. Trình Dịch An vội vàng đi theo sau.
Đến khu vực ăn uống, Lão Vương và những người khác ngay lập tức nhìn thấy Trình Dịch An và Vân Khanh đi phía trước. Cả ba đều há hốc miệng kinh ngạc.
Cho đến khi Trình Dịch An miễn cưỡng ngồi xuống, họ vẫn còn đơ ra.
"Các cậu nhìn gì đấy? Không phải vội vàng gọi tớ về sao? Sao không mau ăn đi?"
"Khụ khụ." Lão Vương huých vào tay anh ta: "Lão Tam, cô gái đi cùng cậu vừa rồi là ai vậy?"
Hai người còn lại cũng nhìn chằm chằm anh, ánh mắt sáng rực như bốn chiếc đèn pha.
"Các cậu có ý gì đấy? Đừng quên, các cậu đều có người yêu rồi."
"Bọn tớ không có ý gì cả, chỉ là nghĩ cậu cuối cùng cũng 'nở hoa'. Làm anh em thì đương nhiên phải giúp cậu 'trấn cửa ải' rồi."
Biểu cảm trên mặt Trình Dịch An trở nên khó tả: "Với cái nhìn và chỉ số EQ thảm hại của các cậu, thôi đi. Vốn dĩ mọi chuyện còn chưa đâu vào đâu, bị các cậu phá hỏng hết."
"Cậu thật là vô vị. Tớ cứ tưởng cậu chả vừa mắt ai. Hóa ra cũng 'thấy sắc mà nổi lòng tham' thôi. Cô gái ấy đẹp như vậy, đừng nói cậu, người tốt hơn cậu cả trăm lần cũng không thiếu. Cậu lấy đâu ra tự tin mà nghĩ sẽ được người ta để ý?"