Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Cậy Sủng Mà Kiêu - Chương 231
Cập nhật lúc: 03/09/2025 09:02
Hứa Thiệu kinh ngạc nhìn họ: “Anh Khương, Dương à, hai người không phải thật sự định bán đứng thân thể mình để đổi lấy đồ ăn đấy chứ?”
Điền Dương từ từ nhắm mắt lại, trong lòng quyết tâm. Khi mở mắt ra lần nữa, ánh mắt anh tràn đầy sự kiên định.
Hành động tiếp theo của anh quả thực khiến Hứa Thiệu và Tả Dung rớt cằm.
Chỉ thấy anh ta vơ lấy một chiếc túi ni lông bên cạnh, lần lượt nhét những túi bánh mì sandwich trên tầng thứ ba vào.
“Một, hai, ba, bốn, năm…” Tả Dung và Hứa Thiệu bất giác đếm theo, miệng há to mãi không khép lại được.
Một lúc lâu sau, hai người mới hoàn hồn khỏi cơn sốc, không kìm được mà hướng ánh mắt khâm phục về phía Điền Dương: “Dương à, thật không ngờ, cậu mới là dũng sĩ thực thụ.”
“Hai cậu đừng có nói nhảm nữa. Với tình hình hôm nay, tôi thà hy sinh một chút trong sạch, cũng không muốn đến nhà ăn ăn gì nữa. Ai biết sẽ ăn phải cái gì?”
“Đúng vậy.” Khương Tuấn vuốt ve dòng chữ dưới đáy hộp mì gói, nói với họ: “Đây mới là ngày thứ hai, nhà ăn đã có một quầy bị ô nhiễm. Mấy ngày tới, tình hình chỉ càng ngày càng nghiêm trọng. Chỉ cần có người vi phạm quy tắc, sẽ biến thành nguyên liệu nấu ăn của ngày hôm sau. Đến lúc đó dù chúng ta có muốn đổi, e rằng ở đây cũng không còn nhiều đồ ăn.”
“Cái này, không thể nào, có nghiêm trọng như các cậu nói không?”
“Tin hay không tùy cậu.” Khương Tuấn ném lại câu đó, cũng cầm một chiếc túi ni lông đựng đồ ăn, anh chọn mì gói.
“Quản lý tỷ tỷ, vẫn chưa hỏi, chị tên là gì ạ?”
“Vân Khanh, tôi tên Vân Khanh.”
“Tên rất hay, rất hợp với chị.”
“Cảm ơn.” Vân Khanh e thẹn đỏ mặt, cầm lấy hộp lẩu tự sôi ở phía dưới.
“Nếu cậu chịu trao đổi với tôi, lại còn khéo ăn nói như vậy, cái này coi như tặng cho cậu.”
Ba người còn lại mắt sắp rớt ra ngoài. Họ rõ ràng cũng rất ngọt miệng, một câu tỷ tỷ, hai câu tỷ tỷ, sao chỉ cho mỗi Khương Tuấn? Chẳng lẽ chỉ vì anh ấy đã hỏi tên người quản lý?
Câu trả lời cho câu hỏi này, họ định sẵn là không thể biết được.
Đợi Khương Tuấn lấy xong đồ ăn của mình, Vân Khanh liền vẫy tay với Điền Dương và anh: “Hai người ai trước?”
“Tôi trước.” Điền Dương đi về phía cô: “Chỉ cần ôm chị là được phải không?”
“Ừ ừ.” Vân Khanh vẻ mặt đầy mong đợi, sắp không kìm được nữa rồi.
Cơ bắp của người này sờ vào đúng là không tồi, cô đã sớm muốn cảm nhận một cách chân thực.
Điền Dương đứng trước mặt cô, dang rộng vòng tay.
Vân Khanh không chút khách sáo mà lao vào lòng anh, vùi đầu vào ngực, cảm nhận những thớ cơ săn chắc, trong lòng thỏa mãn thở dài một tiếng: Quả nhiên, sinh viên nam yêu thể thao mới là chân ái.
Tuy nhiên, cái ôm này kéo dài đến mười phút.
Điền Dương vẫn giữ tay một cách lịch sự, cánh tay đã nâng đến tê dại, cẩn thận hỏi: “Được chưa ạ? Quản lý tỷ tỷ, chúng ta 10 giờ còn có tiết, e là sẽ muộn.”
“Khụ khụ.” Vân Khanh có chút xấu hổ buông tay, đã lâu lắm rồi không được cảm nhận dương khí trong sạch như vậy, cô có chút không kiểm soát được bản tính của mình.
“Được rồi, được rồi.” Cô nhìn đồng hồ trên tường, nói với Điền Dương: “Một cái ôm là một phút, tôi quên xem giờ, cậu hình như cầm tám cái bánh mì, bù thêm hai cái nữa đi.”
“Cảm ơn quản lý tỷ tỷ.” Điền Dương lấy đồ trên kệ, nhanh chóng chuồn đi.
Trời mới biết, vừa rồi anh đã phải nén lại khổ sở đến mức nào.
Vốn tưởng chỉ là vài cái ôm bình thường, nhắm mắt mở mắt là qua, ai ngờ anh lại có phản ứng.
Chị quản lý Vân này, trông nhỏ nhắn gầy gò, ôm vào lại là chỗ nào cần có đều có. Cơ thể còn tỏa ra một mùi hương kỳ lạ, không ngừng chui vào mũi anh, khiến anh cả người khí huyết dâng trào, suýt nữa thì xấu mặt ngay tại chỗ.
“May quá, may quá!” Điền Dương nghĩ lại mà lòng còn sợ hãi, vỗ ngực. May mà tối qua anh đã giải tỏa trong mơ, nếu không thật không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì. Bạn cùng phòng đều ở đó, sau này anh còn biết làm người thế nào?
Lúc này, không khí trong phòng quản lý cũng vô cùng xấu hổ.
Khương Tuấn tuy đã sớm tự thuyết phục mình, nhưng nhìn vào mặt Vân Khanh, anh vẫn chần chừ, rất lâu không dám hôn xuống.
“Cậu làm gì thế? Nhanh lên được không?”
Vân Khanh mở to mắt, thiếu kiên nhẫn thúc giục: “Cậu rốt cuộc có thơm không? Không muốn thì thôi.”
Khương Tuấn ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Tôi, tôi không biết nên thơm vào đâu? Với lại…”