Xuyên Nhanh: Niềm Vui Đẫm Máu - Chương 18: Thế Giới Thật Giả Thiên Kim - Đoán Xem Ai Là Quỷ (2)
Cập nhật lúc: 07/09/2025 18:03
Đêm khuya, Tịch Tú Tú nằm trên chiếc chiếu cỏ, bụng sôi ùng ục không ngừng.
Mấy con muỗi đậu lên người hút máu, cô lười đến mức chẳng buồn đập.
Ban ngày làm việc một ngày trời, về nhà chẳng được ăn no.
Đêm đến còn phải vác gậy ra đồng bắt ve sầu non, cả người vừa mệt vừa đói.
Trong đầu cô lại nhớ đến chiếc bánh ngọt nhỏ trông thấy ban ngày.
Bụng réo càng dữ dội, như sấm rền, rồi liền bị đuổi ra khỏi phòng.
Thân hình nhỏ bé đứng trong sân, dưới ánh trăng múc gáo nước trong chum, ừng ực dốc vào miệng.
Nước mát lạnh chảy xuống cổ họng.
Tịch Tú Tú bỗng thấy uất ức vô cùng, đặt gáo xuống mà òa khóc nức nở.
Không biết khóc bao lâu, cô bỗng lau nước mắt, lén chui vào một căn phòng.
Rón rén ôm lấy chiếc gương rồi trốn vào đống củi.
Tựa vào đống củi, cô đặt gương trước mặt.
Trong mặt gương sáng loáng không phản chiếu Tịch Kính như ban ngày.
Chỉ hiện lên khuôn mặt gầy gò, thiếu dinh dưỡng của chính mình.
“Ma gương, ngươi còn ở đó không?”
Tịch Tú Tú dè dặt hỏi.
Câu nói như khởi động một công tắc nào đó.
Hình ảnh trong gương bắt đầu vặn vẹo nhẹ.
Giống như mặt nước bị gió lướt qua, từng vòng gợn sóng lan tỏa.
Sau đó, mặt gương dần dần phủ một tầng sương trắng xám, che mờ tầm nhìn.
Khi sương tan, Tịch Kính hiện ra trong gương.
Cô mặc chiếc váy xanh nhạt, tinh xảo như búp bê Barbie trong tủ kính.
Tịch Tú Tú ngưỡng mộ nhìn quần áo trên người cô, nỗi sợ hãi cũng vơi bớt, lấy hết dũng khí hỏi:
“Ma gương, những lời ban ngày ngươi nói còn tính không?”
“Tất nhiên là tính.
Ngươi đồng ý rồi chứ?
Ta cho ngươi bánh ngọt, ngươi cho ta mượn cơ thể.”
Trong tay Tịch Kính xuất hiện một chiếc bánh kem trái cây xinh đẹp, hoa quả bên trên vẫn tươi mới.
“Ta… ta không muốn ăn bánh, ta muốn ăn thịt.
Có thể đổi bánh thành thịt không?”
Tịch Tú Tú l.i.ế.m môi, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào gương.
“Được, con gà quay này thế nào?”
Tịch Kính dịu dàng gật đầu, chiếc bánh lập tức biến thành gà quay.
Gà quay có lớp da vàng óng, dường như phủ một lớp mật mỏng, tỏa sáng hấp dẫn, bóng mịn đầy sức gợi.
Tịch Tú Tú khịt khịt mũi, muốn ngửi mùi thơm nhưng chẳng ngửi thấy gì.
“Ngươi phải vào đây mới có thể ngửi, có thể ăn.”
Tịch Kính xé một chiếc đùi gà, phần thịt trắng nõn khiến Tịch Tú Tú chảy nước miếng.
Nhưng hành động ấy lại làm cô hoảng hốt:
“Đừng ăn, đó là của ta!”
Tịch Kính tiện tay đặt cái đùi gà xuống đĩa, nói với cô:
“Vậy thì chúng ta làm nghi thức trao đổi đi.
Ta cho ngươi một con gà quay, thân thể của ngươi cho ta mượn một đêm.”
Sức hấp dẫn của thịt đối với Tịch Tú Tú quá lớn.
Huống hồ Tịch Kính nói chỉ mượn một đêm, thế là cô vội vã đồng ý.
Vừa tiến nhập thân thể Tịch Tú Tú, Tịch Kính lập tức cảm nhận cơn đói dữ dội.
Cô lấy ra một bát cháo từ không gian phụ bản, từng ngụm nhỏ ăn vào, đến khi bụng no mới cất bát đi.
Sau đó rửa mặt, đánh răng rồi đi ngủ thẳng.
Trong gương, Tịch Tú Tú đang gặm gà quay, ngơ ngác nhìn chuỗi hành động của Tịch Kính.
Trong nhận thức của cô, quỷ đều hại người.
Thậm chí trong lòng còn mơ hồ mong Tịch Kính sẽ đi hại Tịch Kim Bảo.
Nhưng nào ngờ, Tịch Kính nhập vào người cô chỉ để ăn cơm, ngủ nghỉ.
Tịch Kính lại có tính toán riêng:
Có được thân thể Tịch Tú Tú cho mượn, ở thế giới này cô coi như có một “neo giữ”.
Không còn phiêu hốt như trước, hơn nữa có thể ảnh hưởng đến sự vật.
Đó mới là mục đích thật sự.
Còn việc khác, cô chẳng buồn làm.
Bị bắt nạt là chuyện của Tịch Tú Tú, chẳng liên quan gì đến cô.
Dù có nói mình chính là Tịch Tú Tú, thì Tịch Tú Tú cũng không tin.
Mở miệng gọi cô là “ma gương”, thật chẳng lễ phép.
Mục tiêu cuối cùng của Tịch Kính là thúc đẩy phụ bản kinh dị thành hình.
Không phải cứu rỗi một vai phụ.
Tịch Tú Tú chỉ là một quân cờ quan trọng mà thôi.
Tiếng gà gáy trong trẻo vang lên.
Tịch Tú Tú tỉnh dậy, phát hiện mình đã quay về thân thể gầy gò.
Không biết nên thất vọng hay vui mừng.
Bên kia, mẹ Tịch tìm không thấy gương, ầm ĩ quát tháo.
Tịch Tú Tú vội vàng đem trả, giả vờ như vừa tìm được, nhưng vẫn bị mắng một trận.
Ngày hôm ấy, cuộc sống của cô chẳng khác gì trước:
Đi học, bị mắng, làm việc, ăn cơm.
Mọi chuyện đêm qua như một giấc mơ.
Đêm đến, cô lại lén lấy gương ra muốn triệu hồi Tịch Kính.
Nhưng trong gương chỉ phản chiếu chính mình.
Tịch Kính đang làm gì?
Cô đang chờ, chờ Tịch Tú Tú chịu không nổi nữa, nảy sinh ý định trả thù.
Quả nhiên Tịch Tú Tú không để cô đợi lâu.
Giống như lần đầu chẳng chịu nổi một ngày đã đồng ý trao đổi.
Chỉ mới một tháng rưỡi sau, cô gần như cầu xin gọi tên mình trước gương, vì vẫn nhớ lời Tịch Kính.
“Tịch Tú Tú, Tịch Tú Tú, ngươi ra đây có được không?”
“Bỏ mặc một chút, quả nhiên ngoan ngoãn hơn hẳn.”
Tịch Kính bỏ một hạt mắc ca vào miệng, cảm thán.
“Ha, Tịch Tú Tú, ngày nào mày cũng cầm gương soi soi, có soi nữa cũng là đồ xấu xí thôi.
Nếu tao đập vỡ nó, tao gọi mẹ đánh c.h.ế.t mày!”
Tịch Kim Bảo chẳng biết từ đâu nhảy ra, giật lấy gương trong tay cô, chống nạnh cười nhạo.
Tịch Tú Tú muốn giành lại, nhưng mẹ đã nghe tiếng chạy đến.
“Mẹ, Tịch Tú Tú không chịu làm việc, lại còn trộm gương của mẹ soi soi nữa.”
Tịch Kim Bảo giơ gương mách lẻo, gương mặt béo ú tràn ngập khoái chí.
Mẹ Tịch liếc gương, không hỏi một lời, nhặt ngay cây gậy dưới đất, túm áo Tịch Tú Tú mà quất tới tấp.
“Mẹ, đừng đánh, con không dám nữa!”
Tịch Tú Tú khóc thảm thiết, cố vùng vẫy.
“Mẹ, dùng cái này đi, cái này đánh đau mà không mỏi tay.”
Tịch Kim Bảo đưa cho bà một cành cây mảnh, mặt tròn trịa cười híp cả mắt.
“Kim Bảo ngoan quá, mẹ có kẹo cho con đây.”
Mẹ Tịch nhận lấy cành cây, lôi trong túi ra mấy viên kẹo sữa bỏ vào tay thằng bé.
Rồi quay sang tiếp tục quất con gái.
Tịch Kim Bảo đứng một bên nhai kẹo, vui sướng tột độ.
Đêm 11 giờ rưỡi, Tịch Tú Tú đau đớn không ngủ nổi.
Bụng lại đói, cô lồm cồm dậy múc nước uống.
Trên mặt nước, Tịch Kính mà cô ngày đêm mong ngóng lại hiện lên.
Lần này mặc váy hồng nhạt, trong tay là xiên gà rán.
“Tịch Tú Tú, cuối cùng ngươi cũng chịu gặp ta rồi.”
Bóng trong nước lên tiếng:
“Ta tên là Tịch Kính.”
“Tịch Kính, ta đói quá, ngươi có thể cho ta chút đồ ăn không?
Ta cho ngươi mượn thân thể.”
Tịch Tú Tú vội vàng nói.
“Không cần.
Ngươi vô dụng quá, ngày nào cũng bị bắt nạt.
Sống chẳng có ý nghĩa gì, ta lười đổi với ngươi.”
Tịch Kính cắn miếng gà rán, hai má tròn phồng lên nhai nhóp nhép.
“Ta cũng không muốn bị bắt nạt.
Nhưng ta còn nhỏ, không đánh lại anh trai.
Hơn nữa cha mẹ chỉ thương nó.”
Tịch Tú Tú tủi thân, giọng run run.
“Tại sao họ chỉ thương anh trai ngươi?”
“Vì nó là con trai.”
“Thật đáng thương.
Nếu anh trai ngươi cũng là con gái thì đâu đến nỗi này.”
Tịch Kính thở dài thương hại:
“Thôi, xem ngươi thảm thế, hôm nay ta đổi với ngươi một lần.”
Chưa kịp chờ Tịch Kính sai bảo, Tịch Tú Tú đã vội vàng làm tư thế trao đổi thân thể.
Trời vừa hửng sáng, Tịch Tú Tú tỉnh dậy.
Đây là lần thứ hai trong đời cô không bị đói mà thức dậy.
Cô l.i.ế.m môi, hồi tưởng hương vị ngon lành hôm qua.
Lòng lại nghĩ cách biến anh trai thành con gái.
Biết được suy nghĩ của cô, Tịch Kính vừa vui mừng vừa buồn cười.
“Trong cốt truyện, Hứa Mẫn Chi nói con bé ngu ngốc, quả thật không oan chút nào.
Ta cố tình dẫn nó nghĩ theo hướng này.
Thế mà nó thật sự chỉ nghĩ đến chuyện biến anh trai thành con gái.
Chẳng hề cân nhắc biến mình thành con trai.”