Xuyên Qua 80 : Gả Chồng Thay Chị - 129
Cập nhật lúc: 03/09/2025 05:12
Căn nhà của Lục gia nằm giữa thôn. Đáng tiếc, lúc này trời đã tối. Nếu là ban ngày, Dương Niệm Niệm sẽ nhận ra cả thôn này chỉ có nhà Lục gia là xây dựng bề thế nhất. Ngôi nhà ba gian lợp mái ngói xanh, tường gạch đỏ trông đặc biệt uy nghiêm. So với những nhà khác, có được một bức tường gạch đỏ cao một mét đã là khá giả lắm rồi.
Cổng chính Lục gia mở rộng. Vừa tới cửa, một con ch.ó vàng to lớn đã "gâu gâu" sủa lên rồi lao tới.
Lục Khánh Viễn vội vàng gọi to, "Phú Quý, đừng sủa, người nhà cả đấy!"
Chú chó vàng tên Phú Quý kia dường như cũng nhận ra Lục Thời Thâm, mừng rỡ vẫy đuôi. Nó ư ử, chồm hai chân trước lên hông Lục Thời Thâm mà làm nũng.
Dương Niệm Niệm đứng nhìn mà thầm nghĩ: "Con chó này to gan thật! Mình còn chưa được sờ cái eo thon chắc nịch của anh ấy đâu đấy!"
Lục Thời Thâm xoa xoa đầu Phú Quý, nó mới chịu mãn nguyện hạ xuống, cái đuôi vẫy đến mức tạo thành một bóng mờ.
"Nó là con ch.ó anh nhặt được mấy năm trước," Lục Thời Thâm giải thích với Dương Niệm Niệm.
"Đứng ngoài cổng làm gì, vào nhà lẹ đi," Lục Khánh Viễn giục hai người vào sân.
Một người phụ nữ mặc chiếc áo hoa, quần vải lam, mặt mũi vàng vọt, đang bưng bát đũa từ trong bếp ra. Vừa thấy Lục Thời Thâm và Dương Niệm Niệm, bà lập tức cười xởi lởi chào hỏi.
"Thời Thâm, em về rồi à. Ôi, đây là em dâu à? Trông xinh xắn quá chừng."
"Chị dâu," Lục Thời Thâm khách sáo chào một tiếng.
Dương Niệm Niệm cũng ngọt ngào kêu, "Chị dâu."
"Ây, đói bụng rồi đúng không? Mau vào nhà ăn cơm đi!" Quan Ái Liên, tên của chị dâu cả, hớn hở bước vào nhà chính, vừa đi vừa gọi, "Bố mẹ ơi, Thời Thâm với em dâu về rồi ạ!"
Lời gọi của Quan Ái Liên không làm bố mẹ chồng đi ra ngay, nhưng lại lôi ra ba đứa trẻ bụ bẫm. Bọn chúng với ánh mắt tò mò và vui sướng, ngây thơ nhìn Dương Niệm Niệm. Theo lời chỉ dẫn của Quan Ái Liên, ba đứa trẻ đồng thanh kêu lên: "Chào chú, chào thím ạ!"
"..."
Dương Niệm Niệm xấu hổ đến nỗi chân cứ cong lại như hình vòng cung. Cô lén lút véo nhẹ vào eo Lục Thời Thâm, thì thầm.
"Anh không nói trước là nhà còn có mấy đứa nhỏ này! Em không mang theo kẹo hay bánh kẹo gì cho tụi nhỏ cả."
Đời trước cô chưa từng yêu ai, cũng chưa từng đến ra mắt nhà chồng, thật sự là không có kinh nghiệm.
"Không sao đâu, mai mua cũng được," Lục Thời Thâm đáp lại một cách bình thản.
"Sao bố mẹ vẫn chưa ra thế này?"
Quan Ái Liên tính nóng như lửa. Không thấy bố mẹ chồng đi ra, cô ấy chạy ngay vào phòng phía đông, gọi hai người lớn tuổi ra.
Mã Tú Trúc mặt nặng như chì, chậm rãi bước từ trong phòng ra, rõ ràng vẫn còn giận chuyện ở doanh trại.
Lục Quốc Chí hỏi một cách lạnh nhạt, "Về rồi à?"
Hai ông bà tuy vẻ ngoài cau có, nhưng trong lòng lại mừng lắm.
Lục Thời Thâm chỉ gọi một tiếng "Bố, mẹ" rồi im lặng. Không khí nhất thời trở nên ngượng nghịu. Quan Ái Liên ra hiệu cho Lục Khánh Viễn mang đồ vào phòng, rồi cười nói vui vẻ, mời mọi người ngồi xuống ăn cơm. Nhờ sự hoạt náo của bà mà không khí trở nên sống động hơn.
Trên bàn có tám, chín cái bát lớn đầy sủi cảo, chính giữa còn có nửa thau sủi cảo. Lục Khánh Viễn niềm nở mời Dương Niệm Niệm và Lục Thời Thâm.
"Sủi cảo này do mẹ và chị dâu gói đấy. Hai đứa ăn nhiều vào nhé, còn nửa thau nữa kia."
Dương Niệm Niệm gật đầu. Cô vừa cầm đũa lên, thì Quan Ái Liên "ơ" một tiếng "Nhược Linh đi mượn dấm mà sao vẫn chưa về thế nhỉ?"
Vừa dứt lời, một cô gái bước vào. Nhìn thấy mặt cô ấy, Dương Niệm Niệm méo miệng. Cái tên với vẻ ngoài… đúng là trái ngược nhau một trời một vực.
Lục Nhược Linh không hề giống hai người anh của mình. Lục Thời Thâm với cặp lông mày kiếm, đôi mắt sáng và gương mặt như được đẽo gọt. Lục Khánh Viễn, dù quanh năm làm nông nên có vẻ quê mùa, nhưng ngũ quan cũng rất rõ nét. Hồi hai mươi tuổi chắc cũng là một anh chàng bảnh bao. Trái lại, Lục Nhược Linh có đôi mắt một mí, gương mặt bầu bĩnh, thân hình thô kệch, vẻ ngoài ... hoàn toàn bình thường.
Lục Nhược Linh bước vào nhà chính, cười ngây ngô với Lục Thời Thâm, "Anh hai."
Sau khi Lục Thời Thâm "ừ" một tiếng gật đầu, cô ấy nhìn sang Dương Niệm Niệm, rụt rè hỏi, "Chị dâu hai ạ?"
"Chào em," Dương Niệm Niệm cười tươi vẫy vẫy tay nhỏ, trông có chút ngây ngô.
Lục Nhược Linh cười khờ khạo, đặt cái bát không lên bàn, "Dì hai ngủ rồi, không mượn được dấm."
"Không mượn được thì thôi, mau ngồi xuống ăn cơm đi," Quan Ái Liên kéo một chiếc ghế, giục Lục Nhược Linh ngồi xuống.
Dương Niệm Niệm đã ăn tối ở ga tàu hỏa, với lại sủi cảo này thịt có vẻ hơi bị ương, có mùi lạ, cô ăn một cái là không nuốt nổi nữa. Trong khi đó, mấy đứa trẻ lại ăn sủi cảo như ăn sơn hào hải vị, ăn rất ngon miệng.
Lục Khánh Viễn có ba đứa con. Đứa lớn nhất là con gái, tên là Lục Tinh, mười ba tuổi. Hai đứa con trai còn lại, một đứa tên Lục Hải Thiên, mười hai tuổi, và đứa út Lục Bảo Bảo, ba tuổi.
Bọn con trai ở tuổi ăn tuổi lớn, ăn rất nhanh và nhiều. Lục Hải Thiên ăn như gió cuốn mây tan xong bát sủi cảo của mình, đưa bát cho bà nội Mã Tú Trúc, "Bà ơi, cháu muốn ăn thêm ạ."
Mã Tú Trúc cười, múc thêm sủi cảo vào bát cho thằng bé, miệng không ngừng khen ngợi, "Bảo Bảo nhà bà ngoan lắm, ăn nhiều vào, cao lớn, sau này thi đỗ đại học, lấy vợ thành phố xinh đẹp, bà sẽ được bế chắt trai."
Mọi người dường như đã quá quen với những lời này nên không có phản ứng gì.
Lục Tinh cầm bát đưa qua, "Bà ơi, cháu cũng muốn ăn thêm một bát."
Mã Tú Trúc đang cười nói bỗng dưng mặt lại sầm xuống, "Tối ăn nhiều thế thì ngủ sao được, ăn ít thôi. Cả ngày không chịu làm việc gì, ăn uống thì chẳng nhỏ. Đứa nào cũng ăn như con heo, trời có khi cũng bị con ăn thủng đấy, nhà nào nuôi nổi!"
Quan Ái Liên không vui. "Mẹ, tiểu Tinh cũng đang tuổi lớn mà, sao mẹ không cho nó ăn thêm?"
Vừa nghe con dâu cãi lại, Mã Tú Trúc lập tức lớn giọng, mắt trợn trừng, "Con gái cô là người thế nào mà cô không rõ à? Bảo nó làm việc đồng áng thì lười biếng, ăn uống thì như con heo chuyển kiếp, có cái gì cũng muốn nhét hết vào bụng. Cô cứ cho nó ăn đi, cả thau sủi cảo này cũng không đủ nó ăn đâu."
Nói xong, bà chia sủi cảo trong thau cho Lục Quốc Chí và thằng cháu trai nhỏ, chỗ còn lại thì đổ hết vào bát của mình.
Quan Ái Liên vốn bất mãn với tư tưởng trọng nam khinh nữ của mẹ chồng. Hai người thường xuyên cãi nhau vì chuyện này. Hôm nay Lục Thời Thâm vừa về, cô dù khó chịu cũng nhịn không bộc phát, nhưng mặt thì vẫn kéo xuống. Lục Quốc Chí như không nghe thấy gì, cúi đầu ăn sủi cảo trong bát, không nói câu nào. Lục Khánh Viễn trong lòng cũng hụt hẫng, nhưng hắn không dám làm trái ý mẹ ruột.
Lục Thời Thâm nhíu mày, trầm ngâm một lát rồi cũng im lặng.
Lục Tinh mới mười ba tuổi, đang ở cái tuổi nhạy cảm và có lòng tự trọng. Bị bà mắng một trận, mặt bé đỏ bừng vì xấu hổ. Nước mắt lưng tròng nhìn thau sủi cảo. Bé sắp khóc đến nơi. Cả năm nhà mới ăn sủi cảo được vài lần, thế mà lần này lại không được ăn no, bà nội thật bất công. Bé hận bà nội.
Dương Niệm Niệm chớp chớp mắt, đưa mắt nhìn quanh một lượt, sau đó cầm lấy bát của Lục Tinh, đổ hết sủi cảo trong bát mình sang cho cô bé.
"Thím ăn tối trong thành phố rồi, giờ không đói bụng. Nếu cháu không chê thì ăn chỗ này đi."
Đôi mắt Lục Tinh sáng rực, thèm thuồng l.i.ế.m môi, nhưng không dám động đũa.
Quan Ái Liên không ngờ Dương Niệm Niệm lại nhường sủi cảo cho con gái mình. Cô ấy thấy ngại, vì Dương Niệm Niệm hình như cũng chưa ăn được mấy miếng. Nhìn Dương Niệm Niệm ăn mặc xinh đẹp, sành điệu, cô ấy nghĩ rằng chắc cô sẽ không ăn lại sủi cảo đã chạm vào bát của Lục Tinh, nên bà nói với con gái mình.
"Mau cảm ơn thím đi con."
"Cảm ơn thím ạ."
Lục Tinh tức khắc vui vẻ ra mặt, bưng bát sủi cảo lên ăn một cách ngon lành.
Mã Tú Trúc bĩu môi hừ một tiếng. "Đúng là ở bộ đội ăn ngon quen rồi, đến cả sủi cảo thịt cũng chê."