Xuyên Qua 80 : Gả Chồng Thay Chị - 4

Cập nhật lúc: 03/09/2025 05:06

Cũng may Dương Niệm Niệm bơi khá giỏi, chẳng mấy chốc đã kéo được thằng bé lên bờ. Lúc cô thở dốc lôi đứa trẻ lên, lũ trẻ con khác đã nhanh như chớp chạy mất dạng. Thằng bé được cứu sống sặc không ít nước, sau một lúc ngớ người mới hoàn hồn, rồi rống lên khóc thét, khiến đầu óc Dương Niệm Niệm như muốn nổ tung.

Cô tức giận vỗ vào m.ô.n.g thằng bé mấy cái: “Không biết bơi còn dám lại gần mép nước! Nếu không phải tôi đi ngang qua đây, thì cậu chờ mà gặp Diêm Vương đi! Lần sau còn dám đến chỗ nguy hiểm như thế này chơi nữa không?”

“Huhu… không ạ.”

Thằng bé dụi mắt, mếu máo như thể vừa ăn phải nửa cân hoàng liên, trông đáng thương vô cùng.

Dương Niệm Niệm cúi đầu vắt nước trên quần áo: “Thôi, nín đi. Mau về nhà thay quần áo đi, sau này đừng đến những chỗ nguy hiểm như thế này nữa.”

“An An?” Đột nhiên, trên đường lớn vang lên một giọng nói trong trẻo của phụ nữ.

"Cô giáo Chu!" An An lập tức ngừng khóc. Nhìn thấy người phụ nữ đứng trên đường, cậu bé chạy ngay lại.

Dương Niệm Niệm thấy thằng bé quen biết với người đến, biết rằng cậu sẽ được đưa về nhà an toàn, cô liền yên tâm. Quần áo cô ướt sũng dán chặt vào người, làm lộ rõ những đường cong cơ thể, điều này ở một nơi nghiêm trang như quân đội rất dễ gây hiểu lầm. Cô không muốn vừa đến nơi đã bị người khác chỉ trích.

Dương Niệm Niệm vội vã đi đến phía sau một con dốc cao cách đó không xa. Thấy bốn phía không có ai, cô liền cởi quần áo ướt ra để thay.

Cùng lúc đó, một người đàn ông có dáng người cương nghị, thẳng tắp, cau mày chạy ra từ doanh trại. Nhìn thấy An An không sao, ánh mắt hắn mới giãn ra.

Gương mặt hắn góc cạnh, đường nét trơn tru như được điêu khắc, nước da ngăm khỏe khoắn mang lại cảm giác an toàn. Bộ quân phục màu xanh lá được hắn mặc không hề có lấy một nếp nhăn, hoàn toàn khác hẳn với những người đàn ông luộm thuộm thường ngày.

Nhìn gương mặt tuấn tú ấy, tim Chu Tuyết Lị đập loạn xạ. Cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh, bắt chuyện: “Đồng chí đừng lo lắng, An An không sao cả.”

Lục Thời Thâm liếc nhìn về phía bờ sông, nơi đây ngoài Chu Tuyết Lị ra thì không còn ai khác. Hắn quay sang nói với cô ta: “Cảm ơn.”

Chu Tuyết Lị sững sờ, rồi chợt nhận ra Lục Thời Thâm đã hiểu lầm, cho rằng cô là người đã cứu An An. Cô ta đ.â.m lao phải theo lao, không giải thích gì thêm, mà còn đứng trên cương vị giáo viên trách mắng vài câu:

“Đoàn trưởng Lục, tôi biết đồng chí rất bận, nhưng không thể lơ là việc trông nom bọn trẻ. Ngày thường nên để tâm đến An An nhiều hơn. Chơi gần bờ sông rất nguy hiểm, lỡ xảy ra chuyện gì, hối hận cũng đã muộn.”

Lục Thời Thâm gật đầu. Hắn nhìn An An, khiến thằng bé sợ hãi rụt cổ lại. Vì sợ bị mắng, An An không dám kể chuyện mình bị ngã xuống nước, cũng chẳng dám nhắc đến người phụ nữ đã cứu và đánh vào m.ô.n.g mình. Cậu bé cúi đầu, không dám hé răng.

Lục Thời Thâm không mắng cậu bé. Hắn dùng giọng điệu điềm tĩnh: “Lại đây, bố đưa con về thay quần áo.”

An An thấy Lục Thời Thâm không tức giận, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Cậu buông tay Chu Tuyết Lị và đi lại chỗ hắn.

Thấy hai người chuẩn bị rời đi, Chu Tuyết Lị lấy hết can đảm gọi với theo: "Đoàn trưởng Lục, tôi biết công việc của đồng chí đặc thù và rất bận rộn, nhưng sự an toàn của An An cũng rất quan trọng. Ngày thường thứ Bảy tôi không có việc gì, nếu đồng chí không ngại, lúc rảnh rỗi, tôi có thể đến kèm cặp cho An An. Vừa có thể nâng cao thành tích học tập, lại vừa đảm bảo an toàn cho cậu bé."

"Không cần." Hầu như không do dự, Lục Thời Thâm thẳng thừng từ chối lời đề nghị của Chu Tuyết Lị.

Khi đi vào khu nhà của người nhà binh, An An lấy hết dũng khí hỏi: "Bố ơi, tại sao bố không để cô giáo Chu kèm cho con?"

"Sẽ gây ảnh hưởng không tốt." Lục Thời Thâm kiên nhẫn giảng giải: "Bờ sông rất nguy hiểm, không có người lớn đi cùng thì không được đến đó. Khi nào có thời gian, bố sẽ dạy con bơi."

Sau khi Dương Niệm Niệm đi ra từ phía sau con dốc, trên đường lớn đã không còn một bóng người. Phía trước là doanh trại, cô có chút căng thẳng.

Cổng doanh trại có hai người lính gác, trông còn rất trẻ, chỉ khoảng ngoài hai mươi. Dương Niệm Niệm mạnh dạn tiến đến: “Chào đồng chí, tôi tìm Lục Thời Thâm. Tôi là vợ hắn.”

Lời vừa nói ra, Dương Niệm Niệm suýt cắn phải lưỡi. Nói ra câu này đúng là quá ngại, lưỡi cô như muốn thắt lại.

“Cái gì?” Người lính gác tưởng mình nghe nhầm, liền hỏi lại một lần nữa: “Cô là ai?”

Lần này, Dương Niệm Niệm nói trôi chảy hơn: “Vợ của Lục Thời Thâm.”

Hai người lính gác nhìn nhau, trong mắt tràn ngập sự kinh ngạc. Đoàn trưởng kết hôn từ khi nào vậy?

Người lính gác đứng trước mặt Dương Niệm Niệm nhìn chằm chằm vào cô. Vừa lúc ánh mắt hai người chạm nhau, mặt anh ta đỏ bừng: "Cô... cô chờ một chút ở đây, tôi đi báo cáo."

Dương Niệm Niệm đợi ở cổng vài phút. Không lâu sau, người lính gác quay lại cùng một người lính trẻ mười tám, mười chín tuổi. Cậu lính có làn da ngăm đen, nói chuyện với một chất giọng địa phương miền Nam rất ấm áp, trông vô cùng thân thiện. Chưa đến nơi, cậu ta đã cười toe toét chào hỏi.

“Chị dâu, chị đến rồi."

"Đoàn trưởng đúng là ... một chuyện lớn như chị dâu đến mà cũng không báo trước với chúng tôi một tiếng nào. À, đúng rồi, tôi tên là Lý Phong Ích, là lính cần vụ của đoàn trưởng. Tôi đã đi thông báo với đoàn trưởng rồi, chị vào trong nghỉ một lát nhé."

Lý Phong Ích không hề khách sáo, tự nhiên nói một tràng. Nghe hắn nói, Dương Niệm Niệm không khỏi bật cười. Cô cảm thấy người này khá dễ gần, liền gật đầu cười rồi đi theo hắn vào trong doanh trại. Một đám lính đang huấn luyện trên sân thể dục, nhận thấy có một cô gái xinh đẹp lạ mặt đột nhiên xuất hiện, tất cả đều đồng loạt nhìn về phía cô.

Điều này khiến huấn luyện viên của họ tức giận vô cùng, lớn tiếng quát tháo mấy câu, rồi phạt họ chạy ba mươi vòng sân.

Lý Phong Ích cười hắc hắc: "Chị dâu, chị đừng để ý."

"Sao có thể không để ý chứ? Các đồng chí ấy đáng yêu thật đấy." Dương Niệm Niệm cũng phì cười. Cô chợt cảm thấy nơi này hình như cũng không tệ. Xung quanh đâu đâu cũng là những gương mặt trẻ trung, tràn đầy sức sống. Thoải mái hơn ở thôn rất nhiều.

Lý Phong Ích ngượng ngùng gãi đầu: "Chị dâu, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy có người dùng từ 'đáng yêu' để hình dung về những người đàn ông to xác như chúng tôi đấy."

Dương Niệm Niệm cười mà không nói gì. Cô theo Lý Phong Ích vào phòng khách.

"Chị dâu, chị chờ một lát ở đây, đoàn trưởng sẽ đến ngay thôi."

Một người đàn ông to lớn như cậu mà ở đây cũng không tiện, nên Lý Phong Ích dặn dò hai câu, rót cho Dương Niệm Niệm một chén nước rồi rời đi.

Dương Niệm Niệm nhìn chiếc ca men tráng men trên bàn, trên đó in năm chữ to "Vì nhân dân phục vụ", cảm thấy rất phù hợp với hoàn cảnh.

"Không đúng..." Cô chợt nhớ ra. "Vừa nãy Lý Phong Ích gọi Lục Thời Thâm là gì nhỉ? 'Đoàn trưởng'???".

Hắn không phải là liên trưởng sao? Sao lại thành đoàn trưởng rồi?

Thăng chức ?

Cũng quá nhanh đi !

Đang lúc thất thần suy nghĩ, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân. Tưởng Lục Thời Thâm đã đến, cô vội vàng ngồi thẳng dậy. Nhưng người đến chỉ liếc nhìn vào bên trong rồi đi thẳng.

Dương Niệm Niệm thở phào nhẹ nhõm, thầm tự trách mình quá nhạy cảm. Sau đó, lại có vài người lính mặc quân phục đi ngang qua cửa, tất cả đều chỉ nhìn lén rồi đi. Cô thấy buồn cười, những người này rõ ràng là đến để xem cô, nhưng lại giả vờ như chỉ đi ngang qua, thật đáng yêu.

Cô bỗng tò mò, rốt cuộc Lục Thời Thâm là người như thế nào mà những người này lại tò mò về vợ hắn như vậy?

“Đoàn trưởng, chị dâu xinh đẹp thật đấy. Trông chị ấy yếu ớt mong manh như vậy, trên đường đến đây chắc đã chịu không ít khổ…” Giọng nói to rõ của Lý Phong Ích từ bên ngoài vọng vào. Nghe tiếng, hình như cậu ta chỉ cách cửa có hai ba bước chân.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.