Xuyên Qua 80 : Gả Chồng Thay Chị - 420
Cập nhật lúc: 03/09/2025 05:25
Tiêu Ngũ và ba người bạn cùng phòng ban đầu đều cảm thấy ngại ngùng, không dám đụng đũa. Món bò khô này là một thứ xa xỉ, chẳng phải dễ gì mà mua được. Bọn họ chỉ là tới giúp dọn đồ một chút, nào có thể mặt dày mà vừa uống vừa ăn?
Dương Niệm Niệm tinh ý nhận ra sự xấu hổ của mấy người, cô lặng lẽ đưa mắt ra hiệu cho Tiêu Ngũ.
Tiêu Ngũ hiểu ý, hắn cầm lấy một miếng, nhét vào tay từng người bạn, rồi dứt khoát tự mình ăn trước.
“Ăn đi! Đừng ngại, lần sau các cô ấy có việc cần, chúng ta lại giúp một tay là được.”
Nghe Tiêu Ngũ nói vậy, ba cậu bạn mới từ từ cầm miếng bò khô lên. Bọn họ nhai rất chậm, nhấm nháp từng chút một như để cảm nhận trọn vẹn hương vị của miếng thịt. Thật lòng mà nói, từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên bọn họ được ăn thịt bò. Kể ra có khi người khác không tin, nhà ai cũng nuôi trâu nuôi bò, nhưng mấy ai dám cắt ra ăn, chỉ để dành làm sức kéo. Bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng, thịt bò lại thơm ngon đến thế.
Ăn xong bò khô, mấy người trò chuyện vài câu thì bên ngoài vang lên tiếng máy kéo ‘ầm ầm’.
Trịnh Tâm Nguyệt chạy ra cửa nhìn, rồi quay lại gọi lớn: “Tủ quần áo tới rồi!”
Tiêu Ngũ cùng các bạn đứng dậy đi ra cửa. Chiếc máy kéo dừng lại ngay trước sân. Người giao hàng xác nhận địa chỉ xong liền cúi người gỡ dây buộc chiếc tủ.
Bốn người bọn họ cộng thêm hai người giao hàng, tổng cộng có sáu người đàn ông.
Dương Niệm Niệm biết chiếc tủ này nặng thế nào, cô nhắc nhở: “Tủ này rất nặng, các cậu cứ thử xem sao. Nếu không khiêng được, tôi sẽ đi tìm thêm người giúp.”
Tiêu Ngũ vội nói tiếp: “Cứ để bọn tớ thử trước, nếu không được thì tớ sẽ về trường tìm thêm bạn bè.”
Trịnh Tâm Nguyệt cũng xắn tay áo, kéo Dương Niệm Niệm sang một bên: “Niệm Niệm, cậu đứng tránh ra một chút, tớ cũng vào phụ một tay.”
Dương Niệm Niệm muốn giúp, nhưng Tiêu Ngũ và các bạn đều không cho cô động tay vào. Trong mắt mấy anh chàng, Dương Niệm Niệm chỉ là cô gái nhỏ yếu ớt, sợ cô mệt.
May mắn là dù gầy gò, mấy người họ vẫn có sức. Tủ quần áo được khiêng vào phòng ngủ. Xong việc, mấy chàng trai đều rất tinh ý chào từ biệt. Dương Niệm Niệm đưa cho hai người giao hàng mỗi người năm hào tiền công, tiễn họ ra cổng, nhìn chiếc máy kéo đi xa rồi mới quay vào sân.
Thực ra, sở dĩ cô nhờ Tiêu Ngũ rủ bạn cùng phòng đến là để phòng ngừa. Cô lo những người ngoài biết trong nhà chỉ có hai cô gái, dễ sinh ra ý đồ xấu. Giờ đây thấy nhiều người, hẳn họ sẽ nghĩ đây là nhà trọ của một nhóm người, sẽ không còn ý định quấy nhiễu nữa.
Cô nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ rưỡi.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm. Tớ biết một quán bán đồ xào ngon lắm, dẫn các cậu đi thử nhé.”
Tiêu Ngũ ngại để cô lãng phí tiền, hắn nói: “Ăn mì là được rồi, không cần phải ăn đồ mặn đâu.”
Trịnh Tâm Nguyệt đẩy Tiêu Ngũ ra cửa: “Này, mọi người đã vất vả thế này, đừng khách sáo với Niệm Niệm nữa. Đi nhanh đi! Tớ đói lắm rồi.”
Dương Niệm Niệm dẫn mấy người đến một quán ăn gần đó. Cô hiểu mấy cậu sinh viên này sẽ ngại gọi món, nên đã bàn với Trịnh Tâm Nguyệt và tự gọi bảy món mặn cùng một nồi canh.
Thức ăn vừa dọn lên bàn, Tiêu Ngũ và các bạn đều há hốc miệng kinh ngạc. Trong nhà có cả núi vàng cũng không dám ăn uống thế này!
“Mọi người đừng nhìn nữa! Cứ tự nhiên đi, ăn cho no vào nhé!” Trịnh Tâm Nguyệt đói thật rồi, cô cũng chẳng khách khí, cầm đũa lên và ăn ngon lành.
Các bạn của Tiêu Ngũ thấy vậy, lúc này mới rụt rè cầm đũa. Ban đầu còn chút dè dặt, nhưng ăn được một lúc thì cũng thả lỏng hẳn. Bữa ăn hôm nay, cả đời này bọn họ sẽ chẳng thể quên.
Ăn xong, Dương Niệm Niệm lại lấy cớ còn chuyện cần nhờ, kéo mọi người về lại sân nhà. Cô vào phòng, lấy ra mấy đôi giày.
“Hôm nay thật sự cảm ơn các cậu rất nhiều. Các cậu đã giúp tớ một việc lớn, không có các cậu, đồ nặng như thế này tớ cũng không biết phải làm sao.”
Nói rồi, cô đưa đôi giày cho Tiêu Ngũ: “Đây là giày tớ và Tâm Nguyệt mua tặng các cậu, mau thử xem có vừa chân không. Chủ quán nói nếu không vừa thì có thể đổi lại.”
Lúc này, không chỉ mấy người bạn Tiêu Ngũ mà ngay cả bản thân Tiêu Ngũ cũng lúng túng.
“Niệm Niệm, cậu đã mời bọn tớ ăn cơm rồi, sao lại còn tặng quà? Bọn tớ cũng không giúp gì lớn, cậu đừng khách sáo vậy.”
Trịnh Tâm Nguyệt thấy Tiêu Ngũ rề rà thì bực mình, cô trực tiếp giật lấy giày từ tay Dương Niệm Niệm, nhét vào tay Tiêu Ngũ.
“Cậu là đàn ông con trai, đừng có lôi thôi nữa. Giày đã mua rồi, cũng không thể trả lại được. Các cậu thử xem có vừa không, nếu không vừa thì đổi lại.”
Nghe Trịnh Tâm Nguyệt nói đến nước này, Tiêu Ngũ cảm thấy nếu còn từ chối nữa thì thật là giả tạo. Hắn vội vàng hỏi cỡ giày của các bạn rồi chia cho họ thử.
Tổng cộng có năm đôi giày, ba người bạn đều tìm được đôi vừa ý, chỉ còn lại hai đôi Tiêu Ngũ không đi vừa, một đôi quá chật, một đôi lại quá rộng.
“Chủ quán nói không vừa thì có thể đổi, chúng ta đi đổi nhé.” Dương Niệm Niệm vui vẻ nói.
Tiêu Ngũ cầm đôi giày, gật đầu, trong lòng vô cùng cảm động. Thực ra hắn hiểu, Niệm Niệm và Tâm Nguyệt hẳn là thấy đôi giày hắn đi đã cũ, nên mới mượn cớ này để tặng hắn một đôi mới. Trước đây Dư Toại cũng từng lấy cớ mua giày nhầm cỡ để tặng hắn một đôi, hắn vẫn quý lắm, chẳng nỡ đi. Thế mà giờ đây, Niệm Niệm và Tâm Nguyệt lại tặng thêm.
Có được những người bạn như thế này, đời này của hắn thật đáng giá.
Miệng không nói ra, nhưng tất cả tình cảm đó, Tiêu Ngũ đều ghi tạc trong lòng.
Khi cả nhóm ra khỏi sân, Tiêu Ngũ nói với các bạn:
“Các cậu về trước nghỉ ngơi đi, tớ đổi giày xong sẽ về.”
Nghe vậy, ba người bạn chào Dương Niệm Niệm và Trịnh Tâm Nguyệt rồi cùng nhau trở về trường học.
Tiêu Ngũ đi theo Dương Niệm Niệm vào lại cửa hàng giày.
Ông chủ thấy các cô chỉ mang hai đôi đến đổi thì thái độ rất niềm nở.
Ra khỏi cửa hàng, Tiêu Ngũ có chút ngại ngùng nói với Dương Niệm Niệm.
“Hôm nay vừa mời ăn cơm, lại vừa tặng giày, làm cậu tốn kém quá.”
“Bạn bè mà, đừng nói mấy lời khách sáo như vậy. Không có cậu thì tớ và Tâm Nguyệt biết tìm đâu ra nhiều người giúp khiêng tủ quần áo thế này? Cũng nhờ cậu mà bọn tớ quen được anh Dư, nếu không, chuyện tìm bản thiết kế hay mua nhà lúc trước, tớ cũng chẳng biết xoay sở thế nào.”
Lời nói của Dương Niệm Niệm đều cố ý phóng đại công sức của Tiêu Ngũ, khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm và bớt áy náy hơn.
Trịnh Tâm Nguyệt thấy Tiêu Ngũ cứ rụt rè thì vỗ mạnh vào vai hắn.
“Này, cậu đừng có khách sáo với Niệm Niệm nữa! Có phải ngay sau đây chúng ta sẽ tuyệt giao đâu, sau này còn nhiều việc cần nhờ cậu giúp nữa đấy.”
Nghe vậy, Tiêu Ngũ nắm chặt đôi giày, chắc nịch đảm bảo.
“Sau này nếu có bất cứ việc gì cần đến tớ, các cậu cứ việc nói, tớ sẽ chạy đến nhanh hơn cả ngựa. Tớ mà đổi ý thì tớ không phải người.”
Bên ngoài nhìn Tiêu Ngũ có vẻ lạc quan, thoải mái, nhưng thực chất hắn vẫn luôn phải sống tiết kiệm vì hoàn cảnh gia đình. Việc được nhận những tấm lòng chân thành như vậy, hắn phân biệt được rõ ràng. Tình bạn này, sau này ra trường, e là khó mà có được.
Niệm Niệm và Tâm Nguyệt tặng giày cho hắn, rõ ràng là quan tâm đến lòng tự trọng của hắn, những chi tiết nhỏ này khiến hắn cảm động từ tận đáy lòng. Niệm Niệm còn tặng giày cho cả các bạn hắn, chắc chắn giờ này các cậu ấy cũng đang cảm động rưng rưng. Có lẽ cả đời này, các cậu ấy sẽ không quên được tình cảm mà Niệm Niệm đã dành tặng.
Trịnh Tâm Nguyệt vung tay lên: “Lời này tớ thay Niệm Niệm ghi nhớ, cậu mà dám đổi ý, tớ sẽ là người đầu tiên không đồng ý!”