Xuyên Qua 80 : Gả Chồng Thay Chị - 437
Cập nhật lúc: 03/09/2025 05:25
Hoàng Ngọc biết Dương Niệm Niệm là người thông minh, nhưng không ngờ cô lại nhạy bén đến thế, chỉ cần một câu nhắc nhở bâng quơ mà cô đã đoán ra được vấn đề của Cù xưởng trưởng. Hoàng Ngọc ngập ngừng một lát rồi trả lời: “Cù xưởng trưởng đang chuẩn bị bán nhà.”
Dương Niệm Niệm ngẩn ra, khó hiểu hỏi: “Sao lại bán nhà? Anh ấy chẳng phải vừa mua một căn chưa được bao lâu sao?”
Gần đây Cù Hướng Hữu kiếm được kha khá tiền từ xưởng, cách đây không lâu còn gọi điện khoe với cô rằng đã mua được một căn nhà lớn hơn vì trong nhà đông người, ở căn cũ có chút chật chội. Căn nhà đó vẫn là do Dương Niệm Niệm nhờ Đỗ Vĩ Lập giúp tìm hộ.
Hoàng Ngọc khẽ giọng: “Nghe nói mấy hôm trước, bố của Cù xưởng trưởng bị chẩn đoán viêm đường tiết niệu giai đoạn cuối. Bệnh viện ở chỗ chúng ta không đủ khả năng điều trị, bác sĩ khuyên chuyển lên bệnh viện lớn ở thành phố. Nghe đâu muốn chữa khỏi hẳn, phải ghép thận, mà tóm lại là cần rất nhiều tiền. Bây giờ Cù xưởng trưởng đang chuẩn bị bán nhà, đưa bố lên Kinh Thành để chữa bệnh.”
Trời...
Sao lại đột ngột như vậy? Dương Niệm Niệm rất khó hiểu: “Loại bệnh này không phải phát ra một sớm một chiều, ngày thường anh ấy không đưa bố đi kiểm tra sức khỏe sao?”
Hoàng Ngọc thở dài: “Nghe nói trước đây cũng có chút triệu chứng, nhưng bố chú ấy cứ lơ là, chỉ đi khám ở phòng khám nhỏ rồi mua ít thuốc về uống. Lần này bệnh trở nặng đột ngột, đi kiểm tra mới biết đã là giai đoạn cuối.”
Dương Niệm Niệm nghe vậy thì hiểu ra. Ở cái thời này, rất nhiều người không coi trọng sức khỏe, phần lớn có bệnh nhưng ngại đi khám. Bệnh nhỏ kéo dài thành bệnh nặng.
Tuy nhiên, đây không phải lúc để băn khoăn về chuyện đó. Dương Niệm Niệm nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Chị Hoàng Ngọc, chị gọi Cù xưởng trưởng đến nghe điện thoại giúp tôi, tôi có chuyện muốn nói với anh ấy.”
“Vâng, bà chủ đợi chút.”
Hoàng Ngọc đặt ống nghe xuống, chạy nhanh xuống lầu. Chỉ vài phút sau, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng của Cù Hướng Hữu. Có lẽ mấy ngày nay chú ấy đã quá mệt mỏi, giọng nói có chút khàn đi, lạc cả tiếng.
Bà chủ.” Vì có người ngoài ở đây, Cù Hướng Hữu luôn giữ chừng mực, không gọi tên cô.
Dương Niệm Niệm cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Anh Cù, tôi vừa nghe Hoàng Ngọc nói chuyện của bố anh. Anh đừng bán nhà vội, chuyện tiền bạc, anh không cần lo. Cứ lấy tạm ứng tôi để lo cho bố trước, sau này trừ dần vào lương cũng được.”
Cô dừng lại một chút, bổ sung thêm: “Hôm nay tôi sẽ đi hỏi xem bệnh viện nào ở đây chữa trị căn bệnh này tốt nhất, anh sắp xếp đưa bố lên Kinh Thành sớm một chút đi!”
Cù Hướng Hữu hoàn toàn không ngờ Dương Niệm Niệm lại nói ra những lời này. Sau khi bố hắn bị bệnh, ngoại trừ mấy anh em trong nhà sẵn sàng giúp đỡ, những người thân khác đều không dám đến gần vì sợ hắn vay tiền. Ngay cả em rể cũng không lộ mặt. Thậm chí có người còn khuyên hắn đừng tốn công tốn của chữa trị cho bố nữa.
Nhưng làm sao Cù Hướng Hữu làm được chuyện như thế? Bố đã tần tảo nuôi hắn khôn lớn, ông lại thương hắn nhất trong nhà. Dù có phải bán hết gia sản, anh cũng sẽ không từ bỏ việc cứu bố. Hắn mới mua nhà mới, nếu lại vay mượn họ hàng để chữa bệnh cho bố thì hắn không đành lòng, vì vậy mới gấp gáp rao bán nhà.
Nhưng tuyệt đối không ngờ tới, Dương Niệm Niệm lại không nói hai lời, sẽ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa. Cái cảm giác này thật khó tả.
Mấy ngày nay, Cù Hướng Hữu phải chịu áp lực rất lớn, ban đêm không sao ngủ được, tóc cũng bạc đi nhiều. Đột nhiên nghe được những lời này từ cô, mắt hắn đỏ hoe, một người đàn ông mấy chục tuổi đầu mà giọng nói vẫn không kiềm được run run:
“Bác sĩ nói bố tôi cần phải ghép thận, đó là một khoản chi phí rất lớn, bà chủ, cô…”
Dương Niệm Niệm ngắt lời: “Anh Cù, bây giờ tính mạng của bố anh là quan trọng nhất, chú đừng suy nghĩ gì khác nữa, cứ lo chữa trị cho bố thật tốt. Anh nhanh chóng sắp xếp, đưa bố lên Kinh Thành đi. Tôi sẽ hỏi thăm xem bệnh viện nào chữa trị về khoản này tốt nhất.”
Cù Hướng Hữu nghẹn ngào đáp lại: “Được.”
Nghe thấy tiếng tút tút của đường dây bận, hắn dụi mắt, rồi từ từ đặt ống nghe xuống. Hoàng Ngọc không biết Dương Niệm Niệm và Cù Hướng Hữu nói chuyện gì, nhưng qua vài câu vừa rồi cũng đoán được đại khái. Mặc dù cô cũng có ý tốt, nhưng dù sao cũng là người ngoài mà lại lắm lời chuyện nhà người khác, Hoàng Ngọc áy náy nói: “Xưởng trưởng, cháu xin lỗi, là cháu lắm miệng.”
Cù Hướng Hữu lắc đầu: “Không sao. Ngày mai chú phải đi Kinh Thành một chuyến, có thể hai ngày nữa mới về. Cháu trông coi nhà máy giúp chú nhé, có chuyện gì thì gọi điện cho bà chủ.”
Thấy Cù Hướng Hữu không hề trách cứ, Hoàng Ngọc thở phào nhẹ nhõm, gật đầu: “Vâng.”
Ở Kinh Thành, Dương Niệm Niệm không quen biết nhiều người. Người mà cô quen thuộc hơn cả chính là Dư Toại. Mặc dù làm phiền anh ấy nhiều lần thì không hay, nhưng hỏi thăm chuyện này chắc cũng không gây rắc rối gì lớn cho Dư Toại.
Ngoài trời đã lất phất mưa đá nhỏ. Cô cầm ô, đóng cửa sân, đi đến nhà ăn trường học. Chờ hơn một tiếng đồng hồ, vừa đến giờ cơm, sinh viên liền đổ về đông nghẹt. Dương Niệm Niệm đã lấy cơm xong, tìm một chỗ thoáng, vừa ăn vừa chờ.
Quả nhiên, không lâu sau, cô nhìn thấy Dư Toại đang xếp hàng.
Dương Niệm Niệm vẫy tay về phía anh: “Học trưởng!”
Dư Toại nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu nhìn lại, thấy Dương Niệm Niệm liền gật đầu chào. Lấy cơm xong, anh ngồi xuống đối diện cô.
Dương Niệm Niệm đi thẳng vào vấn đề: “Học trưởng, tớ muốn hỏi cậu một chuyện. Cậu có biết bệnh viện nào ở Kinh Thành điều trị bệnh viêm đường tiết niệu tốt không? Người thân của tớ mắc phải căn bệnh này, ở Hải Thành thì không chữa được nên muốn chuyển lên đây.”
Dư Toại nghe bệnh tình nghiêm trọng, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc: “Bệnh viện Liên hiệp Trung - Tây y rất nổi tiếng về mảng này. Người nhà cạu khi nào lên?”
Dương Niệm Niệm nghe đúng là có bệnh viện chuyên khoa, thở phào nhẹ nhõm: “Trong hai ngày tới ạ.”
Dư Toại nói: “Ngày mai tớ không có việc gì, để tớ đi cùng cậu đến bệnh viện tư vấn một chuyến, tiện thể giúp làm thủ tục nhập viện luôn.”
Dương Niệm Niệm không từ chối, cô đồng ý ngay: “Lại phải làm phiền cậu rồi.”
Dư Toại cười đùa một câu: “Anh Lục vừa mời tớ ăn cơm xong, tớ giúp cậu một chút việc vặt này cũng là lẽ đương nhiên thôi.”
Dương Niệm Niệm cũng cười, chợt nhớ ra điều gì đó, cô dò hỏi: “À, đúng rồi, tớ nghe anh Lục nói cậu đã nói chuyện với bố cậu về chuyện của Dư Thuận. Liệu hắn có ghi hận cậu, làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai gia đình không?”
Dư Toại lắc đầu: “Sẽ không đâu. Thật ra, hai nhà bọn tớ luôn bằng mặt mà không bằng lòng. Cả nhà anh họ em đều cảm thấy ông nội tớ thiên vị gia đình tớ, trong lòng vẫn luôn có ý kiến.”
Dương Niệm Niệm thật lòng khen ngợi: “Bố cậu và cậu đều là người chính trực, Dư lão gia tử thiên vị các người cũng chứng tỏ ông là người sáng suốt, hiểu lẽ phải. Nếu ông thiên vị nhà bác cậu, chẳng phải cũng giống như Hoàng Quế Hoa, không phân biệt đúng sai sao?”
Dư Toại khẽ cười: “Cậu nói rất đúng.”
Hắn nghĩ một lát, rồi hạ giọng bổ sung: “Cậu không cần lo, anh họ tớ sẽ không đến tìm phiền phức cho cậu nữa đâu. Ông nội tớ đã quyết định để anh ấy về Giang Thành phát triển, trong 5 năm không được phép quay về. Bố anh ấy cũng đã đồng ý rồi.”
Quyết định này là kết quả của một cuộc họp gia đình xuyên đêm, tất cả đều đồng lòng. Họ đưa ra thời hạn năm năm, dài hơn yêu cầu ban đầu của Lục Thời Thâm hai năm, cũng là để thể hiện thành ý và tiện thể dạy cho Dư Thuận một bài học.