Xuyên Qua 80 : Gả Chồng Thay Chị - 50
Cập nhật lúc: 03/09/2025 05:08
Đang lúi húi thái hẹ trong bếp, Vương Phượng Kiều liếc mắt tinh ý đã thấy Trương chính ủy rời đi. Không thể chờ thêm, chị vội vàng giục giã: “Niệm Niệm, Trương chính ủy đi rồi, em mau ra hỏi Lục đoàn trưởng xem ông ấy đến có chuyện gì thế?”
Không đợi Dương Niệm Niệm kịp nói, Lục Thời Thâm đã bước tới cửa bếp. Vương Phượng Kiều không vòng vo, hỏi thẳng: “Lục đoàn trưởng, Trương chính ủy tìm cậu làm gì đấy?”
“Không có gì đâu chị.” Anh đáp .
Vương Phượng Kiều lắc đầu, không tin: “Lục đoàn trưởng, anh đừng giấu. Ông ấy chắc chắn là đến mách lẻo, cáo trạng đúng không?” Lo lắng Lục Thời Thâm sẽ tin lời Trương chính ủy mà giận Dương Niệm Niệm, chị vội vàng nói tiếp: “Anh đừng tin ông ấy, chắc chắn là có chuyện tư thù cá nhân. Đinh chủ nhiệm không phải bị Niệm Niệm làm cho ngất đi đâu, mà là bà ấy tự làm mình mất mặt. Niệm Niệm tạt nước chỉ là để đánh thức bà ấy thôi.”
“Làm Đinh chủ nhiệm ngất? Tạt nước?” Lục Thời Thâm nhíu mày, “Chuyện cụ thể thế nào?”
Vương Phượng Kiều ngạc nhiên: “Ông ấy không phải đến mách lẻo chuyện này à?”
Lục Thời Thâm lắc đầu.
“Vậy chắc là ông ta không còn mặt mũi nhắc đến nữa rồi.” Vương Phượng Kiều nói dõng dạc, “Đinh chủ nhiệm dẫn theo Diệp Mỹ Tĩnh đến gây sự, nói Niệm Niệm kiếm tiền thất đức, bảo cô ấy phải xin lỗi và bồi thường. Ai ngờ gậy ông lại đập lưng ông, hóa ra Diệp Mỹ Tĩnh mới là kẻ giở trò lừa bịp.”
Kể đến đây, khóe miệng Vương Phượng Kiều không thể khép lại, giọng nói hào hứng như đang kể chuyện: “Đinh chủ nhiệm thấy tình hình không ổn, muốn tìm cớ chuồn đi. Nhưng mà Niệm Niệm đòi bà ấy và Diệp Mỹ Tĩnh phải xin lỗi. Bà ấy liền giả ngất, nhưng bị Niệm Niệm tạt một chậu nước lạnh vào người là tỉnh ngay. Chị thích tính cách của Niệm Niệm lắm, không đi bắt nạt ai, nhưng cũng không để ai bắt nạt mình. Lục đoàn trưởng, cậu tìm được một người vợ tốt thật!”
Một bên, Dương Niệm Niệm chỉ biết cúi đầu, xấu hổ đến mức muốn độn thổ. Ở trường của An An, cô đã thể hiện mặt "đanh đá" một lần rồi, không ngờ bây giờ lại để Lục Thời Thâm biết hết những chuyện này. Cô không biết hắn có chịu nổi không.
Cô lén lút kéo tay áo Vương Phượng Kiều, ra hiệu cô ấy đừng nói nữa, tiếc là cô ấy đang kể chuyện quá nhập tâm, chẳng để ý gì. Dương Niệm Niệm nhắm tịt mắt, vẻ mặt như thể "phó mặc cho số phận."
“Đoàn trưởng, nồi cháo này để đâu đây?” Chu Bỉnh Hành bưng một nồi nhôm lớn bước tới cửa bếp, cất giọng oang oang hỏi.
Dương Niệm Niệm như thấy cứu tinh, vội nói: “Để ở nhà ngoài đi ạ.” Rồi cô quay sang Lục Thời Thâm: “Anh mau đi nói chuyện với đồng chí Chu đi, ở đây có em và chị Vương là đủ rồi.”
Lục Thời Thâm nhìn cô một cái, không truy hỏi thêm về chuyện Đinh chủ nhiệm ngất xỉu nữa. Hắn gật đầu, nói: “Anh đi mang quạt điện ra đây cho mát.”
Dương Niệm Niệm vội ngăn lại: “Thôi đừng anh, trong này nhiều bột mỳ, có quạt thì mát đấy nhưng bột sẽ bay tứ tung .”
Chờ Lục Thời Thâm đi khỏi, Vương Phượng Kiều trêu cô: “Lục đoàn trưởng thật tâm lý! Niệm Niệm, phúc khí của em còn ở phía trước đấy.”
Dương Niệm Niệm chỉ biết cười khổ, trong lòng thầm nghĩ, chắc em không có "phúc khí" hưởng thụ rồi, sợ là sau lần này Lục Thời Thâm cũng có ý định đổi vợ . Một người nghiêm túc, đứng đắn như anh, chắc không thích một cô vợ tính cách "phóng khoáng" thế này đâu.
Nhưng kệ. Bây giờ cô là vợ hợp pháp của Lục Thời Thâm. Khi anh biết mình bị lừa cưới, anh đã không từ bỏ, vậy thì giờ có hối hận cũng muộn rồi.
Dương Niệm Niệm đập mười mấy quả trứng gà vào chiếc vá, đặt lên chiếc chảo gang hình đáy bằng rồi chiên chín. Xong xuôi, cô dùng xẻng xúc trứng lên thớt, thái thành những hạt nhỏ rồi trộn đều vào rổ hẹ đã thái.
Chưa thêm gia vị gì, mà mùi hương đã lan tỏa khắp nơi. Thời đó, nhà thường chỉ dùng dầu, muối, tương, dấm. Nước tương không rõ được làm từ nguyên liệu gì, nhưng chỉ cần cho một chút vào món xào là đã dậy vị rồi.
Sau khi trộn nhân xong, Dương Niệm Niệm nhờ Vương Phượng Kiều cán bột: “Chị Vương, chị giúp em cán những khối bột này thành hình tròn, dày hơn vỏ sủi cảo một chút là được.”
Vương Phượng Kiều là người miền Nam, điều kiện quê nhà cũng không tốt, chưa từng thấy cách làm này bao giờ, nên cảm thấy rất lạ.
“Niệm Niệm, em học cách này ở đâu vậy? Vỏ sủi cảo sao lại lên men thế kia?”
Dương Niệm Niệm bịa đại: “Em học từ mẹ em.”
Thật ra, cũng không hẳn là nói dối. Cô đúng là học từ mẹ, nhưng là mẹ ở kiếp trước. Nhà cô mở tiệm bán đồ ăn sáng, nên cô đã quá quen với việc làm bánh bao. Bánh cô làm vừa đẹp mắt, vừa đều tăm tắp, tròn tròn xinh xinh, chưa kịp cho vào nồi đã khiến người ta muốn cắn một miếng.
Dương Niệm Niệm cho một chút mỡ lợn vào đáy nồi, sau đó xếp những chiếc bánh bao nhỏ đã gói xong vào, rồi thêm một lượng nước vừa đủ. Cô đậy vung lại, chờ bánh từ từ chín.
Mùi thơm ngào ngạt lan tỏa khắp bếp. Vương Phượng Kiều hít hà, nuốt nước bọt ừng ực.
Đinh Lan Anh đi làm về, vừa đi ngang qua cổng sân nhà Lục Thời Thâm, ngửi thấy mùi thơm, bà ta khịt mũi khó chịu. Về đến nhà, bà ta liền nói với Trương chính ủy: “Lục Thời Thâm lấy phải cô vợ thế nào vậy không biết? Có một cái miệng tham ăn, cả ngày chỉ biết lo làm đồ ngon. Nhà chẳng biết làm món gì tử tế, thế mà cả khu nhà ai cũng ngửi thấy mùi!”
“Lục Thời Thâm về rồi,” Trương chính ủy đáp. Trước mặt Lục Thời Thâm, ông ta không được lòng, nên giờ sắc mặt cũng không tốt.
“Ông đi tìm nó à?” Đinh Lan Anh kéo ghế gỗ, ngồi xuống hỏi, “Nó có dạy dỗ Dương Niệm Niệm không?”
“Vợ chồng son, nó bênh vực vợ lắm. Bà đừng có rảnh rỗi đi trêu chọc Dương Niệm Niệm nữa. Lần này Lục Thời Thâm lại lập công hạng hai đấy,” Trương chính ủy nhắc nhở.
Đinh Lan Anh không vui: “Ông nghĩ tôi muốn lo chuyện bao đồng à? Nếu không phải Diệp Mỹ Tĩnh rủ mấy quân tẩu tìm tôi nhờ phân xử, thì tôi đã chẳng đi. Ai mà biết Diệp Mỹ Tĩnh lại chơi xấu sau lưng chứ?”
“Bà xem, bà lại giận rồi,” Trương chính ủy bất đắc dĩ. “Tôi có trách bà đâu.” Ông thở dài: “Bà lúc nào cũng không nghe lời tôi. Nếu ngày xưa nghe tôi, Lục Thời Thâm đã là con rể chúng ta rồi, đâu còn đến lượt Dương Niệm Niệm?”
Nhắc đến chuyện này, Đinh Lan Anh biết mình sai nên sắc mặt cũng dịu đi. “Khi đó tôi cũng không biết nó lại có bản lĩnh như vậy. Bộ đội có nhiều người thế, tôi không tin không có ai hơn nó.”
“Trẻ tuổi, trước mắt thì thật sự không có ai có thể so sánh được với nó,” Trương chính ủy nói.
Đinh Lan Anh không phục: “Con gái chúng ta cũng đâu nhất thiết phải tìm chồng là bộ đội. Con bé tốt nghiệp đại học, sau này chắc chắn sẽ được phân công việc tốt. Với điều kiện như thế, tìm đâu chẳng có người có bản lĩnh?”
Trương chính ủy cảm thấy nói chuyện này với phụ nữ thì chẳng bao giờ hiểu được, ông trầm ngâm một lát rồi nói: “Ngày mai bà có được nghỉ không? Mua ít đồ ăn mặn về, tôi mời Tần Ngạo Nam tới nhà ăn cơm.”
Đinh Lan Anh hiểu ý chồng, bà không nói gì thêm. Tần Ngạo Nam tuổi trẻ mà đã là phó đoàn trưởng, biết đâu lại là một Lục Thời Thâm thứ hai. Bà đã từng lỡ một lần, lần này, bà ta không dám tự ý làm chủ nữa.