Xuyên Qua 80 : Gả Chồng Thay Chị - 522

Cập nhật lúc: 03/09/2025 05:29

“Sao lại ngồi một mình trong nhà xem ti vi thế này, không ra ngoài chơi với các bạn hả?” Dương Niệm Niệm vừa bước vào, nhìn thấy thằng bé đang thui thủi một mình liền dịu dàng hỏi.

Nụ cười tươi tắn của cô chưa tắt, đôi mắt An An đã thoáng buồn bã. Đôi bàn tay nhỏ xíu vô thức siết chặt vạt áo, cậu bé cúi đầu lí nhí nói.

“Con không thích chơi với mấy bạn đó. Mấy bạn ấy cứ nói con không có mẹ, lại còn bảo là mẹ nuôi bây giờ về Kinh Thị rồi, không cần con nữa, sau này cũng sẽ không quay lại thăm con nữa.”

Càng nói, giọng thằng bé càng nhỏ dần, câu cuối cùng gần như biến mất trong gió. Nỗi buồn ấy khiến trái tim Dương Niệm Niệm như bị bóp nghẹt.

Thấy An An tủi thân, Khương Duyệt Duyệt đứng bên cạnh liền lớn tiếng bênh vực: “Các bạn ấy nói bậy thôi! Chị Niệm Niệm chỉ cần rảnh là sẽ quay về thăm chúng ta. Sau này chúng ta cố gắng học thật giỏi, cũng thi được vào trường ở Kinh Thị thì sẽ được ở gần chị mãi mãi!”

Dương Niệm Niệm mỉm cười, gật đầu đồng tình. Cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ của An An, vừa xoa vừa nói. “Duyệt Duyệt nói đúng đó, mẹ nuôi chỉ cần có thời gian sẽ về thăm các con. Hơn nữa,” cô bổ sung, “đợi mẹ nuôi tốt nghiệp, thời gian rảnh rỗi hơn, muốn về lúc nào cũng được. Tết hay nghỉ hè, mẹ nuôi cũng có thể đón các con đến Kinh Thị chơi. Đừng nghe những đứa trẻ khác nói lung tung nhé.”

Nghe những lời đó, đôi mắt An An ngay lập tức bừng sáng trở lại. Thằng bé ngước lên nhìn cô, ánh mắt lấp lánh sự mong đợi: “Có thật không ạ?”

Khương Duyệt Duyệt nhanh nhảu đáp: “Đương nhiên là thật rồi! Anh xem này, chị Niệm Niệm còn mang quà đến cho anh đấy!” Cô bé tháo cặp sách khỏi vai, lấy ra một chiếc hộp đựng khóa bình an. Vừa mở hộp, cô bé vừa giải thích: “Đây là khóa bình an bằng vàng đấy, đắt lắm. Nếu không thương anh thì chị đã không mua một món quý như vậy đâu.”

An An còn nhỏ, chưa từng được tiếp xúc với vàng bao giờ, cũng không hiểu giá trị của nó. Nhưng chỉ cần nghe Khương Duyệt Duyệt nói “đắt lắm” thôi, cậu bé đã cảm thấy vô cùng trân quý. Cảm động dâng lên trong lòng, nhưng lại có chút lúng túng.

“Mẹ nuôi, đồ quý thế này, con không dám nhận đâu. Ba con sẽ mắng đấy ạ.” Dù rất thích Dương Niệm Niệm nhưng vì xa cách đã lâu, An An không còn tự nhiên như trước kia.

Dương Niệm Niệm bật cười, trìu mến nói: “Người khác thì không thể nhận, nhưng mẹ nuôi thì được chứ. Mẹ nuôi là mẹ nuôi của An An, tặng khóa bình an là mong An An cả đời bình an, thuận lợi. Sao con lại không thể nhận ? Mẹ nuôi cũng mua một cái cho Duyệt Duyệt rồi, em ấy đã nhận rồi đấy thôi.”

Nói đoạn, cô nhận chiếc khóa từ tay Duyệt Duyệt, đeo vào cổ An An. Cô ngắm nghía rồi gật đầu khen: “Đẹp lắm!” An An vui sướng khôn xiết, hai má ửng hồng, e thẹn nở một nụ cười rạng rỡ. “Cảm ơn mẹ nuôi.”

Nhìn nụ cười hồn nhiên của cậu bé, Dương Niệm Niệm cũng thấy vui lây. Cô đã ở bên An An một thời gian, nên tình cảm dành cho cậu bé cũng rất chân thành. Nhìn dáng vẻ cô độc của thằng bé, cô không khỏi thấy xót xa.

Suy nghĩ một lúc, cô hỏi: “An An này, nếu ba con tìm một người mẹ kế, cháu có đồng ý không?” Mẹ ruột của An An, Hoàng Đan Bình, đã tái hôn và có con riêng, chuyện ly hôn với Lục Thời Thâm chỉ còn là vấn đề thời gian. Mà Lục Niệm Phi lại còn trẻ, tài giỏi, dù ly hôn có con riêng thì vẫn có vô số cô gái muốn gả cho hắn. Hắn bận rộn công việc ở đơn vị, không có nhiều thời gian dành cho con. Nếu có thêm một người phụ nữ trong nhà, An An sẽ không còn cô đơn nữa.

Từ khi gặp Dương Niệm Niệm, An An đã không còn ác cảm với việc ba có mẹ kế nữa. Thậm chí cậu bé còn thầm mong ba mình sẽ tìm được một người mẹ kế ấm áp giống như dì.

Vì vậy, ngay khi nghe Dương Niệm Niệm hỏi, cậu bé gật đầu không chút do dự: “Dạ được ạ.” Ánh mắt An An lóe lên đầy hy vọng: “Mẹ nuôi ơi, có phải con sắp có mẹ kế rồi không?”

Dương Niệm Niệm bật cười khúc khích: “Mẹ chưa nghe tin gì cả. Cứ từ từ rồi xem sao. Bết đâu một ngày nào đó ba con sẽ tìm được một người mẹ kế tốt cho con thì sao?”

An An thầm thì một mình: “Giá mà chị Vũ Đình có thể làm mẹ kế của con thì tốt quá…” Thằng bé ước Dương Niệm Niệm là mẹ mình nhất, nhưng mẹ nuôi đã kết hôn với ba nuôi Lục rồi. Vì thế, cậu bé đành hy vọng một người tốt bụng khác, dịu dàng, quan tâm bé ... giống như chị Vũ Đình. Trẻ con suy nghĩ thật đơn giản, chỉ quan tâm đến tình cảm chứ không hề màng đến những vấn đề phức tạp.

Khương Duyệt Duyệt lấy tay che miệng cười trộm, nhỏ giọng nói với Dương Niệm Niệm: “Em cũng thấy chị Vũ Đình tốt lắm.”

Dương Niệm Niệm nháy mắt ra hiệu, nghiêm túc dặn dò: “Lời này không được nói trước mặt người ngoài đâu nhé. Nếu không, chủ nhiệm Đinh sẽ mắng các con đấy.”

Nghe đến Đinh Lan Anh sẽ mắng, An An vội vàng lấy tay che miệng. “Mẹ nuôi ơi, con chưa nói với ai bao giờ đâu.”

Dương Niệm Niệm mỉm cười: “Chưa nói là tốt rồi. Các con cứ chơi đi nhé, mẹ nuôi lên giường An An nghỉ một lát.”

An An và Duyệt Duyệt đều rất ngoan, không làm phiền cô nghỉ ngơi. Hai đứa trẻ ngồi sát bên nhau, thủ thỉ trò chuyện. Khương Duyệt Duyệt ra dáng một bà cụ non, dặn dò An An rất rành mạch: “Khóa bình an này quý lắm, đợi ba anh về thì nhờ ba cất giữ hộ. Tuyệt đối không được cho người ngoài biết hay mang đến trường đâu đấy, nếu không sẽ bị người xấu nhòm ngó đấy…”

Dương Niệm Niệm nghe vừa buồn cười vừa yên lòng. Duyệt Duyệt đã dạy An An những điều cần thiết, cô chẳng cần dặn dò lại nữa.

Đang nghĩ ngợi miên man, Trịnh Tâm Nguyệt tới. Vừa gặp Tần phó đoàn trưởng xong, cô nàng vô cùng phấn khởi, cả người như bay bổng. Cô nàng lăn lộn trên giường An An đầy kích động, khiến hai đứa trẻ nhìn đến ngây người.

Ba người đợi đến khoảng bốn giờ chiều mới rời đi. An An quyến luyến tiễn họ ra đến tận cổng khu gia đình quân nhân. Dương Niệm Niệm vẫy tay với thằng bé: “Mau về đi thôi! Nhớ những gì mẹ nuôi đã dặn nhé. Lần sau có thời gian, mẹ nuôi lại đến thăm cháu.”

An An nước mắt lưng tròng, cố nén để không bật khóc. Thằng bé chỉ gật đầu, cứng cổ quay người bước trở lại sân.

Trịnh Tâm Nguyệt nhìn thấy cảnh đó cũng thấy chạnh lòng: “Tự nhiên tớ thấy An An cô đơn đáng thương quá!”

Dương Niệm Niệm trầm ngâm, tự hỏi: nếu An An biết mẹ ruột của mình vẫn còn sống, không biết sẽ cảm thấy thế nào. Cô thở dài: “Mai tớ phải về Kinh Thị rồi. Lần sau cậu đến thăm Tần phó đoàn trưởng thì tiện thể đưa Duyệt Duyệt đến chơi với An An nhé!”

Trịnh Tâm Nguyệt lập tức vỗ n.g.ự.c nhận nhiệm vụ: “Giao cho tớ, tớ đảm bảo sẽ thường xuyên đưa Duyệt Duyệt tới chơi với An An!”

Khương Duyệt Duyệt tinh nghịch che miệng cười trộm, nói nhỏ với Dương Niệm Niệm: “Thật ra là chị Tâm Nguyệt muốn đến thăm anh Tần thôi!”

Trịnh Tâm Nguyệt tai thính, nghe thấy ngay, giả vờ đe dọa: “Này, có tin là chị không đưa em đến chơi nữa không?”

“Chị vừa hứa với chị Niệm Niệm là sẽ đưa em đi mà, chị không thể nuốt lời đâu đấy!” Khương Duyệt Duyệt không chịu thua mà đáp lại.

Trịnh Tâm Nguyệt chỉ trêu chọc trẻ con thôi: “Được rồi, được rồi, đưa em đi, đưa em đi. Chúng ta mau về thôi! Chú Hai tớ dặn phải về sớm đấy.”

Trời đã ngả về chiều, Trịnh Tâm Nguyệt sau khi vào thành liền đi thẳng về nhà. Vì ngày mai phải dậy sớm để đi xe lửa, tối đó Dương Niệm Niệm đưa Duyệt Duyệt đi ngủ sớm.

Một đêm ngủ thật ngon, sáng sớm hôm sau, Khương Dương đưa Duyệt Duyệt đến bệnh viện, nhờ Lục Nhược Linh chăm sóc hai ngày. Còn hắn thì đi xe lửa đưa Dương Niệm Niệm về Kinh Thị.

Khương Dương ở Hải Thành khá bận rộn nên chỉ ở lại Kinh Thị một ngày rồi quay về ngay. Khương Dương vừa đi, Dương Niệm Niệm liền đến đơn vị, vẫn ở căn phòng khách quen thuộc lần trước.

Khoảng thời gian này, mọi chuyện cứ nối tiếp nhau, cô bận đến mức không có thời gian để suy nghĩ kỹ càng. Lúc này một mình ở trong phòng, nghĩ đến chuyện xảy ra với Lý Phong Ích, cô không khỏi càng nghĩ càng sợ hãi. Lục Thời Thâm còn trẻ như vậy đã là đoàn trưởng, lại còn được điều động về Kinh Thị. Những nguy hiểm mà hắn phải đối mặt có lẽ gấp cả trăm lần so với Lý Phong Ích. Chỉ sợ một phút bất cẩn, có thể sẽ mất mạng.

Dương Niệm Niệm tự nhận mình không phải kiểu người yêu đương mù quáng, nhưng chỉ cần nghĩ đến một thế giới mà không có Lục Thời Thâm, cô lại cảm thấy trống rỗng, vô vị. Nếu Lục Thời Thâm là một kẻ bội bạc, một gã đàn ông đứng núi này trông núi nọ, mất đi thì mất đi. Nhưng hắn lại là một người tốt đến như vậy.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.