Xuyên Qua 80 : Gả Chồng Thay Chị - 572

Cập nhật lúc: 03/09/2025 05:32

Ngô Thanh Hà mặc kệ hắn, trong đầu vẫn luôn nhớ lại dáng vẻ của Lục Thời Thâm lúc vừa chạm mặt. Lần đầu tiên trong đời, cô thấy một người đàn ông vừa có khí chất mạnh mẽ, oai vệ, lại vừa đẹp trai đến vậy.

Từ nhỏ đến lớn, những người lọt vào mắt xanh của cô không có nhiều, vốn dĩ chỉ có một mình em họ của anh rể là Dư Toại. Bây giờ lại thêm một người. Dù Dư Toại rất đẹp trai, nhưng không phải hình mẫu cô ta thích. Cô ta thích kiểu đàn ông như Lục Thời Thâm hơn, vừa nhìn đã thấy toát ra khí chất chỉ huy, đủ uy quyền. Còn đàn ông như Trương Thụ Ân, cô ta thà đi tu còn hơn cưới.

Hai người họ nhanh chóng đến được chỗ mọi người, vừa liếc mắt đã thấy Dương Niệm Niệm đang ngồi nghỉ ở một bên.

Ngô Thanh Hà bĩu môi, ngồi xuống một vị trí không quá xa Niệm Niệm. Trương Thụ Ân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống đất, ôm chân rên rỉ vì đau.

Dương Niệm Niệm cũng chú ý tới Ngô Thanh Hà, nhưng cô làm ngơ như không thấy, không thèm liếc mắt nhìn sang.

Lúc này, Đại Ngưu bóc một viên kẹo rồi đưa cho cô: "Cô ơi, ăn kẹo đi ạ!"

Khóe miệng Dương Niệm Niệm khẽ giật giật, nhận lấy viên kẹo cho vào miệng: "Cảm ơn cháu, Đại Ngưu ngoan quá!" Cô thầm nghĩ: “Ba cô mà cứ gọi cô là cô, cô sợ mình bị sét đánh a !”

Nhưng mà ... viên kẹo trong miệng cô thật sự rất ngọt.

Mẹ Đại Ngưu nhìn Dương Niệm Niệm, không hiểu sao càng nhìn càng thấy quý mến. Dù mọi người mới quen nhau chưa được bao lâu, nhưng cô ấy cứ có một cảm giác thân thiết kỳ lạ, như đã quen biết từ rất lâu rồi.

"Niệm Niệm, em là người ở đâu vậy?"

Niệm Niệm đáp: "Em là người ở An Thành, hiện đang làm kinh doanh nhỏ ở Kinh Thị ạ." Cô quay đầu theo mạch câu chuyện của mẹ Đại Ngưu mà hỏi: "Chị ơi, quê nhà mình bị động đất, sau này gia đình mình có tính toán gì không ạ?"

Mẹ Đại Ngưu thở dài thườn thượt, nét mặt đầy phiền muộn: "Quê cũ chắc chắn không thể ở lại được nữa. Chị cũng chưa biết Nhà nước sẽ sắp xếp cho chúng tôi đi đâu."

Cô ấy lại vuốt ve tóc Đại Ngưu với vẻ may mắn: "Nhưng mà, dù ở đâu đi nữa, chỉ cần cả nhà chị được ở bên nhau, thế là đủ rồi." Lần này, nhìn thấy bao nhiêu gia đình tan nát, cô ấy vô cùng cảm kích vì cả nhà ba người vẫn bình an vô sự. Chỉ cần người thân còn ở bên nhau, gia đình sẽ không bao giờ tan rã. Đây là điều mà chồng cô ấy vẫn luôn nói.

Niệm Niệm chớp mắt, thử hỏi: "Nơi đây cách Kinh Thị không xa, hai người có nghĩ đến chuyện lên đó sinh sống không?"

Mẹ Đại Ngưu lắc đầu, vẻ mặt chất phác nói: "Bọn chị không có nhiều chữ nghĩa, đến thành phố còn chưa đi bao giờ, lên Kinh thành thì sống thế nào được."

Dương Niệm Niệm hiểu suy nghĩ của mẹ Đại Ngưu. Nhưng trong lòng cô không khỏi thấy lạ. “Bà nội mình bây giờ không có ý định lên thành phố. Vậy tại sao sau này cả nhà lại đột nhiên dọn lên Kinh Thị nhỉ? Chẳng lẽ là ý của ông nội?”

Đang mải suy nghĩ, cô thấy Vương Thành Thành và ba của Đại Ngưu mệt mỏi quay về. Đi cùng họ còn có hơn chục người nữa, tất cả đều mang vẻ mặt nặng trĩu, không ai nói một lời.

Hai người tìm chỗ ngồi xuống. Vương Thành Thành thở dài: "Thảm quá, lại đào được ba người nữa, đều bị vùi dưới những bức tường đất đá."

Ba của Đại Ngưu cũng nặng lòng nói: "Ở đây đã thảm như thế này rồi, không biết ở thị trấn Đại Oa sẽ ra sao nữa?"

Chỉ cần nghĩ đến những người hàng xóm ở quê, có lẽ nhiều người đã không thể thoát ra, lòng hắn lại đau như cắt. Mẹ Đại Ngưu lại cảm thấy vô cùng may mắn, vì cô ấy được nhặt về nuôi từ nhỏ. Bố mẹ nuôi cũng đã qua đời hai năm trước. Giờ đây, trong lòng cô ấy chỉ còn lại gia đình nhỏ ba người.

Sau trận tai ương, mọi người đều đã chứng kiến sự vô tình của thiên nhiên và thảm kịch của cuộc sống. Trong một thoáng, tất cả đều ngây ra, không ai nói gì. Ngoại trừ tiếng rên rỉ của những người bị thương, không gian chìm vào sự im lặng.

Sương mù lúc này đã tan dần. Có người đi vệ sinh, khi quay lại thì nói: "Tôi thấy các đồng chí bộ đội đang tập hợp lại với nhau. Có vẻ như họ sắp di chuyển đến những thôn khác để cứu trợ. Chúng ta nghỉ thêm một lát rồi cũng đi đến khu vực an toàn thôi!"

Dương Niệm Niệm nghe vậy, vội vàng nói với gia đình Đại Ngưu: "Anh chị ơi, chồng em chắc phải di chuyển sang thôn khác. Em đi nói chuyện với anh ấy một chút rồi sẽ quay lại ngay."

"Được, em đi đi!" Mẹ Đại Ngưu nói.

Niệm Niệm gật đầu, đứng dậy đi về phía Lục Thời Thâm. Ngô Thanh Hà thấy Niệm Niệm đi qua trước mặt, cô ta do dự một chút rồi không kìm được mà đi theo sau. Cô ta muốn xem xem Dương Niệm Niệm định làm gì.

Trương Thụ Ân thấy vậy, theo bản năng muốn đi theo. Nhưng vừa đứng lên, một cơn đau buốt thấu tim truyền đến ở chân. Hắn rít lên một tiếng, đành ngồi bệt xuống. Chân hắn lúc này sưng to như chân gấu, không thể xỏ vừa giày. Hắn sợ nếu không cẩn thận sẽ phải cắt cụt.

Dương Niệm Niệm cũng nhận ra Ngô Thanh Hà đi theo sau, nhưng cô không bận tâm. Cô nhanh chóng đến chỗ Lục Thời Thâm. Các tiểu đội viên đều ngước nhìn cô.

Lục Thời Thâm nói với các chiến sĩ: "Nghỉ ngơi tại chỗ 10 phút."

"Rõ, đoàn trưởng!"

Nhận được mệnh lệnh, các chiến sĩ lập tức ngồi xuống. Lục Thời Thâm quay người, đi về phía Dương Niệm Niệm. Hắn thấy phía sau cô còn có một cái đuôi đi theo, sắc mặt liền lạnh đi, trầm giọng nói: "Triệu Hữu Được, đồng chí ra xử lý một chút."

Triệu Hữu Được hiểu ý, vội vàng chạy lại. Khi đi ngang qua Niệm Niệm, cậu cười nhe răng, gọi một tiếng "chị dâu". Ngay sau đó, cậu chạy đến chặn đường Ngô Thanh Hà, vẻ mặt nghiêm túc: "Đồng chí, không thể đi qua bên đó."

Ngô Thanh Hà bị chặn lại, trong lòng cực kỳ bực bội, vênh váo hỏi: "Tại sao không thể đi?"

"Tình hình bên đó rất nguy hiểm. Vừa nãy còn phát hiện cả hổ nữa." Triệu Thu Hoạch đáp.

Nghe nói có hổ, Ngô Thanh Hà sợ đến run lên. Nhưng nghĩ đến điều gì đó, cô ta lại chất vấn: "Tại sao cô gái kia có thể qua đó?"

Triệu Thu Hoạch tự hào nói: "Cô ấy là chị dâu của tôi."

Ngô Thanh Hà nghẹn lời. Không ngờ Dương Niệm Niệm trông trẻ thế mà đã kết hôn. Cô ta nhón chân muốn nhìn vào phía trong nhưng bị Triệu Hữu Được cố ý chắn lại. Cô ta lườm Triệu Hữu Được một cái, hừ một tiếng rồi quay về chỗ Trương Thụ Ân.

Lục Thời Thâm dắt Dương Niệm Niệm đi sau một bức tường, tìm một tảng xi măng còn sạch sẽ rồi cùng ngồi xuống.

Niệm Niệm nhanh chóng lấy một viên kẹo trái cây ra, bóc vỏ rồi đưa cho hắn: "Mau, ăn vào để bổ sung năng lượng!"

Lục Thời Thâm không ăn, nhận lấy viên kẹo rồi cho vào miệng cô: "Em ăn đi, trong túi anh có."

Niệm Niệm lo hắn không nhớ ăn, liền từ trong túi hắn lấy ra một viên, bóc sẵn và đút cho hắn. Cô dặn đi dặn lại: "Anh nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không được bị thương. Nếu đói thì ăn kẹo vào."

Nghĩ đến gì đó, cô lại lấy bình nước giữ nhiệt trong túi ra, bắt hắn mang theo: "Trong này vẫn còn hơn nửa bình nước. Anh mang theo mà uống. Đừng lo cho em, lát nữa em sẽ cùng ba mẹ của Đại Ngưu đi đến khu vực an toàn. Ở đó có rất nhiều vật tư, không thiếu đồ ăn thức uống đâu."

Lục Thời Thâm sợ cô lo lắng nên không từ chối, nhận lấy bình nước. Hắn dùng tay áo lau vết bùn trên mặt cô, nhưng tay áo quá bẩn, lau xong lại khiến mặt cô càng lem luốc hơn, đành bỏ cuộc. Hắn khẽ nói: "Chốc nữa anh xuất phát xong, mấy người cũng đi nhanh đi. Trên núi có dã thú, có thể xuống bất cứ lúc nào."

Dương Niệm Niệm gật đầu lia lịa. Bỗng nhiên, cô nhìn thấy trên các ngón tay của hắn bị phồng rộp nhiều vết, lòng đau xót nắm lấy tay hắn, hốc mắt không tự chủ được đỏ hoe: "Sao lại bị nặng thế này? Có đau lắm không?"

Lục Thời Thâm an ủi: "Không đau, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi thôi."

Niệm Niệm đau lòng đến chết: "Sao có thể không đau được? Đừng coi em là người không biết gì, mấy ngày nay anh căn bản không có thời gian nghỉ ngơi."

Lục Thời Thâm biết Niệm Niệm rất thông minh, không thể giấu được cô. Hắn đành đánh trống lảng: "Niệm Niệm, gia đình Đại Ngưu định đi đâu? Em tính sắp xếp cho họ thế nào?"

Dương Niệm Niệm nhìn vẻ mặt kỳ lạ của Lục Thời Thâm. Nếu là ngày thường, cô đã trêu hắn rồi, nhưng trong tình cảnh này, cô không thể cười nổi. Hít một hơi thật sâu, cô nói: "Họ vẫn chưa nghĩ ra sẽ đi đâu. Lần này gặp được họ, em đã cảm thấy đủ rồi. Sau này họ tính đi đâu thì tùy họ."

Sau khi ông bà nội lên Kinh Thị, họ cũng không phải chịu khổ gì. Vì vậy, cô không định can thiệp quá nhiều, vì cô không chắc việc can thiệp có tốt cho họ hay không. Nếu không thể chắc chắn, tốt nhất là cứ để mọi thứ phát triển theo quỹ đạo cũ.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.