Xuyên Qua 80 : Gả Chồng Thay Chị - 61
Cập nhật lúc: 03/09/2025 05:09
Vương Phượng Kiều vốn tính thẳng thắn, không thích nói xấu sau lưng người khác, nên mối quan hệ ở khu tập thể cũng khá tốt. Cô không có nhiều dịp tiếp xúc với Đinh chủ nhiệm, chỉ biết là chẳng có mâu thuẫn gì đáng kể.
Đinh Lan Anh đang ngồi trong nhà đan khăn quàng cổ, thấy Vương Phượng Kiều bước vào thì có chút ngạc nhiên. “Ôi, Phượng Kiều, hôm nay sao lại rảnh rỗi ghé qua nhà tôi thế này?”
Trước đây, ấn tượng của Đinh Lan Anh về Vương Phượng Kiều vẫn khá tốt. Nhưng từ lúc biết cô thân thiết với Dương Niệm Niệm, Đinh Lan Anh không còn muốn trò chuyện nữa. Dẫu vậy, khách đã đến nhà, cô ta vẫn giữ phép lịch sự tối thiểu.
Vương Phượng Kiều tươi cười hỏi: “Đinh chủ nhiệm, nhà chị có thuốc giảm đau không? Niệm Niệm tới tháng, đau bụng lắm.”
Vừa nghe chuyện liên quan đến Dương Niệm Niệm, vẻ mặt Đinh Lan Anh lập tức lộ vẻ khinh bỉ.
“Cứ tưởng chuyện gì to tát, hóa ra chỉ là đau bụng thôi à? Đàn bà con gái đến kỳ thì ai mà chẳng đau? Vợ của đồng chí liên trưởng Lục đúng là tiểu thư yểu điệu, có tí đau mà cũng không chịu nổi. Sau này lấy sức đâu mà sinh con?”
Vương Phượng Kiều cảm thấy lời nói của Đinh Lan Anh nghe chói tai, khó chịu nhếch môi. “Mỗi người mỗi khác mà chị. Niệm Niệm đau đến môi tái nhợt cả rồi. Con bé mới hai mươi, lại là lần đầu tiên tới tháng sau khi kết hôn, chắc cũng có liên quan.”
Biết Vương Phượng Kiều thân thiết với Dương Niệm Niệm, Đinh Lan Anh nói bâng quơ: “Nhà tôi không có thuốc giảm đau đâu. Cô bảo nó pha chút trà gừng đường đỏ uống là được.”
“Uống rồi, chẳng ăn thua gì.” Vương Phượng Kiều xoay người ra khỏi nhà. “Thôi, tôi đi trạm y tế mua thuốc cho cô ấy đây.”
Đinh Lan Anh đưa Vương Phượng Kiều ra đến cổng, nói bóng nói gió: “Ba mẹ chồng của con bé mới tới nhà được một ngày thì nó đã ốm. Tôi thấy chuyện này có vẻ không bình thường đâu. Cô cũng đừng lo lắng thái quá làm gì, lỡ có mua thuốc về thì chưa chắc người ta đã cảm ơn đâu.”
Vương Phượng Kiều biết Đinh Lan Anh có mâu thuẫn với Dương Niệm Niệm, chắc chắn sẽ không nói hay ho gì. Nhưng cô không ngờ lời nói lại cay nghiệt đến vậy. Cô thầm nghĩ, biết thế đã chẳng đến đây, đi thẳng đến trạm xá là xong.
Đã gần đến giờ cơm tối mà vẫn không thấy Dương Niệm Niệm dậy nấu nướng, Mã Tú Trúc lộ rõ vẻ mặt khó chịu.
“Chúng tôi hai ông bà già mới đến có hai ngày mà nó đã làm cái trò này, nằm bẹp trên giường không dậy. Đây là muốn ra oai phủ đầu với chúng ta đấy. Để tôi vào gọi nó dậy, tôi không quen với cái thói này.”
“Bà làm gì thế?” Lục Quốc Chí vội giữ bà lại. “Con dâu không khỏe thì cho nó nghỉ ngơi đi. Sáng mai chúng ta đi rồi, đừng gây thêm phiền phức.”
Mã Tú Trúc vừa định nổi giận thì thấy con trai đã về đến. Bà ta lập tức kéo mặt dài ra, đi đến trước mặt con trai để mách tội.
“Thời Thâm, không phải mẹ lắm chuyện đâu, nhưng con phải quản lại vợ con đi. Mẹ và cha con mới đến được hai ngày, nó đã hay rồi, nằm bẹp trên giường không nấu cơm tối, có phải là muốn mẹ với cha con phải hầu hạ, bưng cơm tận tay cho nó không? Con ra ngoài mà hỏi thăm xem, con dâu nhà ai lại thế? Giờ mẹ với cha con còn khỏe, chưa cần nó hầu hạ đâu đấy. Sợ sau này chúng tôi không còn đi lại được, nó lại vác xẻng ra đào hố chôn chúng tôi mất!”
Lục Quốc Chí trừng mắt nhìn vợ, “Bà đừng có nói bậy bạ nữa.” Ông không muốn vợ chồng con trai cãi vã. “Thời Thâm, con vào nhà xem con dâu một chút đi, con bé đau bụng không khỏe.”
Lục Thời Thâm khẽ nhíu mày, không nói lời nào, bước thẳng vào phòng. Khi thấy Dương Niệm Niệm cuộn tròn như con tôm nằm trên giường, đôi môi không còn chút máu, tim anh bỗng thắt lại.
“Niệm Niệm.”
Dương Niệm Niệm đang mơ màng, nghe thấy giọng nói của anh, cô mở mắt nhìn hắn, tủi thân vô cùng.
“...Lục Thời Thâm, em đau bụng quá… có khi c.h.ế.t mất.”
Chẳng biết có phải vì đau đến mức sinh ra ảo giác không, cô cảm thấy không chỉ bụng mà khắp người đều đau nhức.
“Nói bậy bạ gì đấy.” Hắn kéo chăn ra, bế cô lên. “Anh đưa em đi bệnh viện.”
Mã Tú Trúc theo vào phòng, vừa kịp nghe thấy lời của con trai, bà lẩm bẩm.
“Đi bệnh viện cái gì? Có tí chuyện thôi mà làm như sắp c.h.ế.t đến nơi. Phận con gái nhà quê như chúng ta, có ai kiều mềm thế đâu? Ngày xưa mẹ sắp sinh con ra rồi mà còn đi làm đồng…”
Lục Thời Thâm không nói thêm lời nào, ôm Dương Niệm Niệm lách qua người bà, sải bước ra ngoài.
Mã Tú Trúc định chạy theo ngăn cản thì bị Lục Quốc Chí giữ lại.
“Bà không thấy mặt con dâu tái nhợt không còn chút m.á.u à? Nếu xảy ra chuyện gì, cả tiền đồ của con trai cũng bị ảnh hưởng đấy.”
Nghe thấy lời này, Mã Tú Trúc mới chịu im lặng.
Lục Thời Thâm ôm Dương Niệm Niệm đi đến cổng nhà Chu Bỉnh Hành, nhờ anh ấy vào đơn vị lấy xe Jeep ra. Chu Bỉnh Hành đang tìm vợ trong nhà, vừa nghe Dương Niệm Niệm không khỏe thì phóng như bay về phía đơn vị.
Lục Thời Thâm ôm Dương Niệm Niệm đi đến cổng khu tập thể, vừa hay gặp Vương Phượng Kiều đang mua thuốc về.
“Lục đoàn trưởng, anh đưa Niệm Niệm đi bệnh viện à? Tôi vừa mua thuốc giảm đau về này, có muốn cho em ấy uống chút cho đỡ đau không?”
Lục Thời Thâm nói: “Tôi đưa cô ấy đi khám trước đã.” Hắn không muốn cô uống thuốc bừa bãi khi chưa biết rõ bệnh tình.
Vương Phượng Kiều cũng thấy Dương Niệm Niệm đau dữ dội như vậy, có lẽ không chỉ đơn giản là đau bụng kinh. Cô cũng không cản nữa.
“Vậy các anh đi nhanh đi. Niệm Niệm đã đau một buổi trưa rồi.”
Đau một buổi trưa? Ánh mắt Lục Thời Thâm càng thêm trầm xuống. Anh cúi đầu nói với Dương Niệm Niệm: “Cố chịu thêm chút nữa, sắp đến bệnh viện rồi.”
Dương Niệm Niệm xấu hổ quá, vùi mặt vào n.g.ự.c Lục Thời Thâm. “Thật ra không cần đi bệnh viện đâu, uống thuốc giảm đau chắc cũng ổn. Em chỉ bị đau bụng kinh thôi.”
Cơ thể Lục Thời Thâm cứng đờ. Hắn nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của cô một lúc lâu, rồi nói bằng giọng trầm ấm: “Đi khám cho chắc ăn.” Hắn không hiểu rõ mấy chuyện của con gái, nhưng nhìn cô đau đến thế này, hắn biết chắc là không bình thường.
Chu Bỉnh Hành nhanh chóng chỉ đạo Lý Phong Ích lái xe đến. Lý Phong Ích đưa hai người đến trạm y tế thị trấn.
Bệnh viện nhỏ ở thị trấn không có nhiều quy tắc, không cần đăng ký. Lục Thời Thâm ôm Dương Niệm Niệm đi thẳng vào phòng khám.
Một nữ bác sĩ ngoài bốn mươi tuổi, vừa định tan ca thì thấy có bệnh nhân tới, vẻ mặt không mấy vui vẻ.
“Có triệu chứng gì?”
“Tới tháng, đau bụng.” Lục Thời Thâm nghiêm nghị nói.
Nữ bác sĩ nhìn Lục Thời Thâm bằng ánh mắt kỳ lạ, cho rằng anh đang làm quá chuyện bé. Thái độ cô ta chẳng mấy thân thiện.
“Cái này có phải bệnh nặng đâu? Về nhà uống thuốc giảm đau là được, cần gì đến bệnh viện?”
Sắc mặt Lục Thời Thâm trầm xuống, lạnh giọng nhắc nhở: “Cô còn chưa khám cho cô ấy.”
Bị ánh mắt sắc lạnh của hắn dọa sợ, nữ bác sĩ bỗng thấy rùng mình, dù đang là giữa mùa hè. Cô ta nhìn bộ quân phục trên người Lục Thời Thâm, thái độ bỗng trở nên tử tế hơn vài phần.
“Anh cứ ôm thế thì làm sao tôi khám được? Anh đặt người lên ghế đã.”
Lục Thời Thâm nhẹ nhàng đặt Dương Niệm Niệm lên ghế. Chẳng biết là do nóng hay do đau, quần áo của cô ướt sũng, trán đẫm mồ hôi, nhưng gương mặt lại trắng bệch. Tình trạng này vừa nhìn đã thấy không ổn, chắc chắn không đơn giản chỉ là đau bụng kinh.
“Đau ở vị trí nào?”