Xuyên Qua 80 : Gả Chồng Thay Chị - 676
Cập nhật lúc: 03/09/2025 05:36
Ngô Thanh Hà nghe bố mẹ và anh trai nói vậy, tâm trạng mới khá hơn một chút. Nhưng vừa nghĩ đến dáng vẻ hèn nhát của Trương Thụ Ân, cô ta lại thấy ghê tởm. Cô ta hậm hực nói: “Nếu kết hôn mà hắn vẫn vô dụng như thế, sớm muộn gì con cũng ly hôn.”
Bố Ngô và Ngô Thanh Chí không nói gì. Họ cho rằng phụ nữ kết hôn rồi thì sẽ ổn định lại, sao lại nghĩ đến chuyện ly hôn? Kể cả có ly hôn sau vài năm thì cũng không ảnh hưởng gì.
Bố Ngô nhắc nhở: “Chuyện của hồi môn, con biết là được rồi. Đừng có đi khoe khoang khắp nơi. Bây giờ chuyện này vẫn còn ồn ào, cả nhà chúng ta đều phải sống cẩn thận.”
Ngô Thanh Hà được voi đòi tiên: “Bố, bố cho con thêm chút của hồi môn nữa đi? Con kết hôn xong sẽ đi Giang thành chơi một thời gian, đợi chuyện này lắng xuống rồi mới về.” Như vậy cô ta sẽ không phải đối mặt với Trương Thụ Ân mỗi ngày.
Không đợi bố Ngô nói, mẹ Ngô đã lên tiếng: “Làm gì có ai vừa kết hôn đã đi xa?”
Ngô Thanh Hà cảm thấy bất mãn: “Kể cả không đi xa, mọi người cho con thêm chút của hồi môn thì cuộc sống sau này của emconcũng tốt hơn. Mọi người đã tìm cho chị hai một người chồng tốt như vậy, giờ lại tìm cho con một người như Trương Thụ Ân. Cho em thêm chút của hồi môn thì có sao đâu?”
Không đợi bố Ngô mở lời, Ngô Thanh Chí đã nói: “Anh cho em thêm hai nghìn nữa.”
Nghe vậy, Ngô Thanh Hà mới thấy dễ chịu. Cô ta quay sang nói với bố: “Bố, chuyện này phải để Trương Thụ Ân tự đến cầu hôn. Không thể để người khác nghĩ là con phải cố sống cố c.h.ế.t gả cho hắn. Như vậy sau này con về nhà Trương sẽ bị coi thường.”
Mẹ Ngô nói: “Họ dám à? Con gả cho Trương Thụ Ân đã là hạ thấp bản thân rồi. Nếu không phải xảy ra chuyện này, mồ mả tổ tiên nhà hắn có bốc khói cũng không xứng cưới con.”
Ngô Thanh Hà vừa định nói thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Ngô Thanh Chí và bố Ngô liếc nhìn nhau,chờ một lúc, thấy bên ngoài yên tĩnh, không phải phóng viên, họ mới mở cửa.
Trương Thụ Ân bị cú đạp của Ngô Thanh Chí làm cho sợ hãi, thấy hắn mở cửa thì rụt rè nói: “Anh, em mua chút trái cây, đến thăm Thanh Hà.”
Ngô Thanh Chí nghĩ đến việc hai nhà sắp thành thông gia, sắc mặt cũng tốt hơn. Hắn vỗ vai Trương Thụ Ân: “Có lòng. Chuyện hôm trước anh đạp chú, chú đừng để bụng. Lúc đó anh vừa biết chuyện, nóng vội nên có chút bốc đồng.”
Trương Thụ Ân thấy thái độ của Ngô Thanh Chí thay đổi thì không hiểu ra sao. Hắn vội vàng đáp lại: “Anh, em hiểu mà, em không để bụng đâu.”
“Thế thì tốt rồi.” Ngô Thanh Chí mời mọc: “Đứng ngoài làm gì, mau vào nhà đi!”
Trương Thụ Ân cầm đồ đi theo Ngô Thanh Chí vào phòng khách. Bố Ngô ra hiệu cho mẹ Ngô nhận lễ vật, rồi bảo Trương Thụ Ân ngồi xuống nghỉ ngơi.
Trương Thụ Ân một mình đối mặt với cả gia đình họ Ngô, cảm thấy rất gò bó. Thỉnh thoảng hắn liếc nhìn Ngô Thanh Hà, lại bị cô ta coi thường. Bố Ngô thấy vậy nhưng không nói gì.
“Thụ Ân, hôm nay cháu đừng về vội, ở lại ăn cơm trưa. Bác và Thanh Chí vào thư phòng nói chuyện một chút, để Thanh Hà ở đây nói chuyện với cháu.”
Nói rồi, ông ta đứng dậy, cùng Ngô Thanh Chí vào thư phòng.
Mẹ Ngô cũng nói: “Hai đứa cứ ngồi nói chuyện đi, mẹ vào bếp nấu cơm.” Bà ta còn cố ý dặn Ngô Thanh Hà: “Thanh Hà, con đừng giở tính trẻ con. Ở đây nói chuyện đàng hoàng với Thụ Ân.”
Trương Thụ Ân thấy gia đình họ Ngô đối xử với hắn như vậy thì vừa mừng vừa lo. Hắn ngạc nhiên nhìn Ngô Thanh Hà: “Thanh Hà, nhà có chuyện gì xảy ra à?”
Ngô Thanh Hà trừng mắt: “Có chuyện gì xảy ra được?”
Trương Thụ Ân chú ý thấy hốc mắt Ngô Thanh Hà đỏ hoe, nửa mặt còn bị sưng. Hắn quan tâm hỏi: “Em vừa khóc à? Có phải bố mẹ mắng cậu không? Sao mặt cậu sưng lên thế?”
Ngô Thanh Hà thấy Trương Thụ Ân nói những chuyện không nên nói, liền thấy bực bội. Cô ta hung hăng đáp: “Cậu không đọc báo à?”
Mắt Trương Thụ Ân láo liên, hắn biện minh: “Tôi chưa kịp xem. Báo viết gì?”
Trên thực tế, hắn vừa đọc báo xong, nên mới đến đây để thăm dò thái độ của nhà họ Ngô. Bây giờ thái độ của họ đối với hắn khá tốt. Hắn không chắc họ có muốn gả Ngô Thanh Hà cho hắn không, nên cũng không dám nói linh tinh.
Ngô Thanh Hà trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt ghét bỏ: “Cậu biết tôi ghét nhất cậu ở điểm gì không? Tôi ghét nhất là cái vẻ đạo đức giả của cậu đấy.” Rõ ràng Trương Thụ Ân đang nói dối.
Vừa nghĩ đến việc sau này sẽ phải sống với một người như vậy, còn phải sinh con đẻ cái cho hắn, cô ta lại thấy bực bội. Chỉ có một người đàn ông như Lục Thời Thâm mới xứng với cô ta. Một người như Trương Thụ Ân, chỉ nên tìm một người vợ ngốc nghếch như concon trai nhà họ Quan thôi. Hừ! Cứ đợi mà xem! Sau khi kết hôn, cô ta sẽ lấy của hồi môn đi Giang thành chơi, đợi hai năm chuyện này lắng xuống, cô ta sẽ ly hôn. Cô ta không đời nào để Trương Thụ Ân chạm vào mình.
Trương Thụ Ân bị Ngô Thanh Hà nói cho mặt đỏ tai hồng, vẫn cố gắng giải thích: “Thanh Hà, cậu thật sự hiểu lầm tôi rồi. Tôi thật sự không đọc báo. Dạo này tôi chỉ đọc sách thôi, không mua báo, tôi…”
Ngô Thanh Hà ngắt lời hắn: “Câm miệng ! Tôi nghe cậu nói liền thấy đau đầu.”
Trương Thụ Ân bị nói quá thì nổi cáu. Thanh danh Ngô Thanh Hà đã bị hủy hoại, cô ta dựa vào cái gì mà dám lớn tiếng với hắn? Hắn không vui đứng dậy: “Nếu cậu không tin thì thôi vậy. Tôi đến thăm cậu thôi. Cậu nói với bố cậu là tôi không ăn cơm đâu, tôi về đây.”
Nói xong, hắn quay người định đi.
“Đứng lại.” Ngô Thanh Hà gọi hắn lại: “Bố mẹ em giữ cậu ăn cơm trưa, cậu bày đặt ra vẻ làm gì? Hôm nay nếu cậu dám về, thì đừng hòng bước chân vào cửa nhà tôi nữa.”
Trương Thụ Ân nghe vậy thì do dự một lúc rồi vẫn không đi. Hắn bực bội trong lòng, không nói thêm lời nào, ngồi trên ghế sofa xem ti vi. Ngô Thanh Hà nhìn Trương Thụ Ân mà thấy ghê tởm. Nếu không sợ bố mẹ trách mắng, cô ta đã không giữ hắn lại.
Mẹ Ngô từ trong lòng có chút coi thường Trương Thụ Ân. Bà ta giữ hắn lại ăn cơm, nhưng không nấu thêm món nào, chỉ nấu những món ăn hàng ngày. Trương Thụ Ân lại cảm thấy rất thịnh soạn.
Trong bữa cơm, hắn bị bố Ngô và Ngô Thanh Chí chuốc nửa cân rượu trắng. Hắn uống đến mặt đỏ tía tai, đầu óc mơ màng, nhưng từ thái độ của người nhà họ Ngô, hắn đoán được ý định của họ. Xem ra vị trí con rể nhà họ Ngô này, hắn đã nắm chắc trong tay. Ngày mai hắn có thể bảo bố mẹ mang lễ vật đến cầu hôn rồi.
Tuy uống nhiều rượu nhưng đầu óc hắn lại rất tỉnh táo. Lúc ra về, hắn hứa hẹn: “Chú Ngô, thím Ngô, anh cả, mọi người cứ yên tâm, sau này em nhất định sẽ đối xử tốt với Thanh Hà. Chỉ cần em còn một miếng cơm ăn, sẽ không để Thanh Hà phải đói.”
Lời hứa này lọt vào tai bố mẹ Ngô thì rất vừa lòng, nhưng trong tai Ngô Thanh Hà lại thấy ghê tởm vô cùng. Cô ta thấy Trương Thụ Ân thật chẳng ra thể thống gì, liền đẩy hắn ra ngoài: “Cậu uống say rồi thì mau về đi, đừng lải nhải nữa.”