Xuyên Qua 80 : Gả Chồng Thay Chị - 88
Cập nhật lúc: 03/09/2025 05:10
“Vâng!”
Tiếng của Liên trưởng Tề dứt khoát vang lên, hắn dõng dạc hô to rồi làm một cái quân lễ, trên gương mặt sự thương cảm thay thế cho vẻ yếu đuối, rồi chạy nhanh về phía doanh trại. Anh là một người lính, phụng mệnh cấp trên là trách nhiệm hàng đầu.
Liên trưởng Tề vừa rời đi, chỉ kịp nói lời xin lỗi với Lục Thời Thâm mà lờ đi Chính ủy Trương, điều này khiến Chính ủy Trương trong lòng vô cùng bực bội. Ông ta liếc mắt nhìn Phó liên trưởng Tống như tìm được chỗ để trút giận, mặt mày u ám nói:
“Chuyện này, đồng chí Tống cũng phải chịu trách nhiệm nhất định! Nếu đồng chí nắm rõ tình hình trước khi làm việc, thì đã chẳng gây ra hiểu lầm lớn đến thế.”
Dương Niệm Niệm đứng cạnh lặng lẽ quan sát, nghĩ bụng: “Xem ra bà Đinh Lan Anh thổi gió bên tai cũng có hiệu quả ra phết. Chính ủy Trương thấy có cơ hội liền tìm cách gây khó dễ cho Phó liên trưởng Tống.”
Phó liên trưởng Tống đứng thẳng người dậy, chẳng thèm đáp lời Chính ủy Trương, mà quay sang nói thẳng với Lục Thời Thâm: “Đoàn trưởng, tôi xin tự phạt chạy 30 vòng quanh sân huấn luyện.”
“Đi đi!” Lục Thời Thâm gật đầu.
Bị phớt lờ lần nữa, sắc mặt Chính ủy Trương khó coi như nuốt phải mực, mặt nặng mày nhẹ quay về khu nhà gia đình.
Không còn trò hay để xem, đám đông tản đi rất nhanh. Dương Niệm Niệm, Lục Thời Thâm và vợ chồng Vương Phượng Kiều cùng nhau đi về.
Chu Binh Hành vẻ mặt chân chất nói: “Đoàn trưởng, may mà anh tinh mắt không để ý tới cô giáo Chu. Thật không ngờ, nhìn bề ngoài cô ấy hiền lành tử tế vậy mà lại là người như thế.”
Vương Phượng Kiều lườm chồng một cái rồi oán trách: “Lục đoàn trưởng là người không có mắt như vậy sao? Niệm Niệm của chúng ta xinh đẹp có văn hóa, điểm nào không hơn cô giáo Chu? Cô ta đến cả một sợi tóc của Niệm Niệm cũng không sánh bằng, phẩm hạnh thì không xứng để so sánh.”
Chu Binh Hành có chút hờn dỗi: “Cưới nhau bao nhiêu năm, anh chưa từng biết em có thể khen một người như vậy."
“Chuyện nào ra chuyện nấy!” Vương Phượng Kiều nhéo mạnh một cái vào cánh tay anh ta, “Anh thì to cao thô kệch, trông chẳng khác gì con vượn, em muốn khen cũng không tìm thấy điểm tốt đâu.”
“Trước mặt đoàn trưởng cũng không cho anh chút thể diện nào cả.” Phó liên trưởng Chu ngượng nghịu đáp, “Anh xấu xí thật. Nhưng ít nhất cũng hơn con khỉ chứ?”
Vương Phượng Kiều nén cười, mặc kệ chồng bắt đầu "diễn".
Dương Niệm Niệm và Lục Thời Thâm cũng bật cười trước sự hài hước của vợ chồng nhà này. Quả thật, hai người này càng cãi nhau tình cảm lại càng thêm sâu đậm. Xem ra Phó liên trưởng Chu rất chiều vợ.
Dương Niệm Niệm liếc nhìn Lục Thời Thâm, giọng chua lè: “Anh quan tâm cô giáo Chu nhỉ, còn đặc biệt gọi đồng chí Lý Phong Ích đưa cô ấy về nhà an toàn.”
Lục Thời Thâm tuy không hiểu hết tâm tư của con gái, nhưng cũng nhận ra giọng nói của Dương Niệm Niệm có chút bất thường. Anh nghiêm túc giải thích: “Cô giáo Chu rời khỏi doanh trại, nếu trên đường xảy ra chuyện, quần chúng nhân dân sẽ có cái nhìn không tốt về người lính.”
Dương Niệm Niệm hiểu rõ tinh thần trách nhiệm của Lục Thời Thâm rất cao. Hắn chỉ đứng trên góc độ của một người lính để suy xét vấn đề, nên cô không trách hắn thật. Cô tò mò hỏi:
“Mà này, liên trưởng Tề cũng là người bị hại mà? Anh ấy đâu có biết cô giáo Chu đã có người yêu. Hơn nữa còn mất mấy thước vải, lại thêm đôi giày vải không đi vừa. Sao anh lại phạt anh ấy?”
Vương Phượng Kiều cũng thấy kỳ lạ. Riêng Phó liên trưởng Chu thì không thấy có gì, bởi quân lệnh như núi, trách nhiệm của người lính là tuyệt đối tuân lệnh, không có vì sao.
“Trong chuyện của Chu Tuyết Lị, cậu ấy đúng là người bị hại. Phạt cậu ấy không phải vì chuyện đó, mà là vì hành vi trốn tránh trách nhiệm và tư tưởng không thông suốt.” Lục Thời Thâm giải thích cặn kẽ.
Khoảng cách từ khu ký túc xá bộ đội ra cổng gần như vậy, nhưng liên trưởng Tề, người trong cuộc, lại là người ra mặt muộn nhất, đó là một sai lầm. Đến cuối cùng, sự việc đã rõ ràng, hắn còn muốn đưa Chu Tuyết Lị về nhà, đó là sai lầm thứ hai. Hai sai lầm này cộng lại, phạt hắn chạy 50 vòng cũng không quá đáng.
Phó liên trưởng Chu nghe Lục Thời Thâm kiên nhẫn giải thích lý do xử phạt, kinh ngạc đến mức tròng mắt suýt rớt xuống đất. Đoàn trưởng từ trước đến nay làm việc dứt khoát, nhanh gọn, ở bộ đội có biệt danh là “Diêm Vương mặt sắt”. Mọi người vừa kính vừa sợ, hắn làm việc chưa bao giờ cần giải thích lý do, ai nấy đều vô điều kiện tuân theo.
Chu Binh Hành nhìn chằm chằm Lục Thời Thâm một lúc lâu, cuối cùng đi đến một kết luận: “Đoàn trưởng, từ ngày anh lấy vợ, anh cũng giống tôi rồi, sợ vợ.”
Vương Phượng Kiều lườm Chu Binh Hành: “Nói bậy bạ gì đấy? Chuyện này mà cũng nói ra được à? Già đầu rồi mà ăn nói vẫn không suy nghĩ.”
Dương Niệm Niệm không nhịn được, “phì” một tiếng bật cười: “Phó liên trưởng Chu, lần này anh đoán sai rồi.”
Làm sao mà Lục Thời Thâm sợ cô được? Cô sợ anh ấy thì còn có lý.
Lục Thời Thâm im lặng, đôi mắt đen láy không biết đang suy tư điều gì.
Vương Phượng Kiều thấy Dương Niệm Niệm cười, cũng cười theo: “Anh ấy cứ như thiếu một sợi gân vậy, nói chuyện chẳng có đầu óc gì cả. May mà là ở trong đoàn của Lục đoàn trưởng, nếu ở đoàn khác, anh ấy đã sớm phải cuốn gói về quê làm ruộng rồi.”
Đừng thấy chồng cô lớn hơn Lục Thời Thâm vài tuổi, nhưng đứng trước mặt cậu ấy, chồng cô cứ như một gã nông nổi, thậm chí khi làm nhiệm vụ vẫn cần Lục Thời Thâm chiếu cố thêm. Không biết còn tưởng Lục Thời Thâm là trưởng bối của hắn.
Lục Thời Thâm ngày thường tuy cứng rắn, nhưng tâm địa rất tốt. Chỉ từ việc hắn sẵn lòng chăm sóc An An là có thể biết phẩm chất của hắn. Mấy năm ở trong bộ đội, Lục Thời Thâm giúp đỡ gia đình cô không ít, Vương Phượng Kiều luôn khắc ghi trong lòng.
“Phó liên trưởng Chu có thể hơi cẩu thả trong cuộc sống, nhưng ở bộ đội, anh ấy là một người lính giỏi.” Lục Thời Thâm nghiêm túc nói.
“Vẫn là đoàn trưởng hiểu tôi!” Được Lục Thời Thâm khen ngợi, Phó liên trưởng Chu cười toe toét.
Mấy người trò chuyện, rất nhanh đã trở về khu nhà gia đình. Dương Niệm Niệm vừa về đến nhà, đã thấy Duyệt Duyệt dụi mắt từ trong phòng đi ra.
“Chị ơi, em muốn đi tiểu.”
Ngại quá...
Ngày thường An An không đi tiểu đêm, nên đây là lần đầu tiên Dương Niệm Niệm phải đối mặt với tình huống này. Sợ Duyệt Duyệt tè dầm, cô bế bổng cô bé lên rồi chạy vội vào nhà vệ sinh.
“Còn nhịn được không?”
“Nhịn được! Em không còn tè dầm nữa đâu!” Khương Duyệt Duyệt vòng tay nhỏ ôm chặt lấy cổ Dương Niệm Niệm.
Dương Niệm Niệm mỉm cười: “Duyệt Duyệt ngoan nhất! Mai chị sẽ mua sữa bò cho cả An An và Duyệt Duyệt. Uống sữa bò sẽ cao lớn hơn đấy.”
Khương Duyệt Duyệt đi vệ sinh xong, Dương Niệm Niệm định đưa cô bé về phòng ngủ, nhưng Duyệt Duyệt lại nắm c.h.ặ.t t.a.y cô không buông:
“Chị ơi, em nhớ anh trai ... một chút…”
Từ trước tới nay cô bé chưa từng xa anh trai, đột nhiên phải ngủ một mình nên cảm thấy nhớ anh vô cùng.
Dương Niệm Niệm ngồi xổm xuống dỗ dành: “Sáng mai chúng ta sẽ gặp lại cậu ấy mà. Em ngoan ngoãn đi ngủ trước nhé?”
Khương Duyệt Duyệt gật đầu, nhưng vẫn không buông tay, đôi mắt to chớp chớp đầy mong đợi: “Chị ơi, em có thể ngủ với chị không?”
Dương Niệm Niệm xoa xoa má Khương Duyệt Duyệt: “Được chứ.”
“Haizz, xem ra kế hoạch đêm nay của mình coi như thất bại rồi.” Dương Niệm Niệm quyết định chấp nhận thực tế.
Lục Thời Thâm từ phòng trong lấy ra một cái khăn trải giường mỏng, giọng nói chắc chắn: “Hai người ngủ chung phòng với An An nhé, có quạt sẽ mát hơn.”
“Thôi được.”
Dương Niệm Niệm nhận lấy khăn trải giường, chớp chớp mắt nói: “Vợ chồng son mà cứ ngủ riêng thế này thì không hay. Ngày mai em sẽ đi mua một cái quạt điện về.”
“Cái ‘bụng sáu múi’ này, sớm muộn gì mình cũng phải sờ cho bằng được.”
Dương Niệm Niệm đưa Khương Duyệt Duyệt sang phòng An An, Lục Thời Thâm đứng nhìn cánh cửa đóng lại mà thất thần. Hai ngày nay, cô có chút lạ, dường như rất để tâm đến việc người ngoài nhìn nhận chuyện vợ chồng anh ngủ riêng phòng.
Trầm tư một lát, Lục Thời Thâm kết luận: Có ai đó đã nói gì đó với cô.