Xuyên Qua 80 : Gả Chồng Thay Chị - 94

Cập nhật lúc: 03/09/2025 05:10

Ánh mắt Lục Thời Thâm sa sầm, toát ra vẻ lạnh lùng.

“Chính ủy Trương, ông có thể mắng chửi tôi. Nhưng Niệm Niệm là một nữ đồng chí, ông dùng những từ ngữ như thế để nói về cô ấy thì có phải là quá đáng không?”

Tống thủ trưởng đứng bên cạnh, ánh mắt lướt qua một tia ý cười. Xem ra, Lục Thời Thâm sau khi kết hôn không chỉ biết suy tính mà còn biết cả cách ăn nói.

Ông thu lại nụ cười, gương mặt trở nên nghiêm nghị, gật đầu nói: “Chính ủy Trương, xét về tuổi tác, họ đều là lớp hậu bối. Ông nói chuyện vẫn nên chú ý chừng mực, không thể đánh mất tố chất của một người lính. Có chuyện gì thì cứ nói thẳng, đừng dùng những lời lẽ nặng nề như vậy.”

Trương chính ủy bị Lục Thời Thâm và Tống thủ trưởng “dạy dỗ” đến đỏ mặt tía tai. Ngày thường chỉ có ông giáo huấn người khác, bao giờ lại bị người khác giáo huấn như vậy chứ?

Ông ta căng mặt, nói: “Tôi đã quá kích động, ăn nói không giữ đúng chừng mực, quả thật là sai. Tôi sẵn sàng nhận lỗi, các đồng chí có thể tùy ý phê bình tôi, nhưng trong lòng tôi, vinh quang và danh dự của quân đội lớn hơn tất cả.”

Trương chính ủy thẳng lưng, nhận sai xong lại chĩa mũi dùi về phía Lục Thời Thâm: “Đoàn trưởng Lục, tôi cho rằng hành vi của vợ cậu cần phải được coi trọng. Cô ấy phải nhận một sự phê bình nghiêm khắc, để tránh các quân tẩu khác học theo, tạo ra một bầu không khí xấu trong khu gia binh.”

Lục Thời Thâm bình thản đáp: “Chu Tuyết Lị mạo danh tìm đối tượng để lừa gạt tài sản của quân nhân, tội danh này rõ ràng. Việc cô ta đòi tự sát chẳng qua chỉ là thủ đoạn để thoát tội thôi.”

“Đúng là thủ đoạn thoát thân, nhưng vợ cậu trước mặt bao nhiêu người lại bảo cô ta đi nhảy sông. Điều này làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh người lính trong lòng nhân dân, đó cũng là sự thật.”

Trương chính ủy bám chặt vào lỗi lầm của Dương Niệm Niệm không buông. Nếu đã xé toạc mặt nạ, hôm nay ông ta nhất định phải công khai phê bình Dương Niệm Niệm, nếu không, mọi người lại nghĩ ông ta làm chính ủy chỉ là hữu danh vô thực.

“Chính ủy Trương hiểu rõ việc này đến thế, có vẻ rất giỏi biện hộ cho kẻ lừa gạt. Người tài như ông mà để ở quân đội thì quả là đáng tiếc.” Ánh mắt Lục Thời Thâm lạnh nhạt, lời nói chứa đầy vẻ châm biếm.

Tống thủ trưởng cười thầm trong bụng: Lục Thời Thâm có tiền đồ rồi. Không chỉ biết cãi nhau mà còn học được cách đá xéo người khác một cách sâu cay.

Xem ra, hôn này kết đúng rồi !

“Tôi không bênh vực ai cả!” Trương chính ủy tức đến đỏ bừng mặt, cứ như giây tiếp theo sẽ lấy cái c.h.ế.t để chứng minh sự trong sạch của mình. “Vợ cậu, với tư cách là phu nhân đoàn trưởng, mọi lời nói và hành động đều đại diện cho quân đội, nên phải làm gương.”

Lục Thời Thâm đáp lại: “Giải quyết vấn đề không thể để tư tưởng cứng nhắc trói buộc.”

“Thế nhưng cũng không thể xúi giục Chu Tuyết Lị đi nhảy sông được. Lỡ có chuyện không may xảy ra, ai sẽ là người chịu trách nhiệm?”

Bất kể Lục Thời Thâm nói gì, Trương chính ủy cũng chỉ nắm lấy một trọng điểm duy nhất này: Dương Niệm Niệm đã bảo Chu Tuyết Lị đi nhảy sông, ai cũng nghe thấy, Lục Thời Thâm có giỏi đến đâu cũng không thể xoay chuyển được tình thế.

“Tôi là chính ủy, bảo vệ hình ảnh quân đội là trách nhiệm của tôi. Tôi phải ngăn chặn mọi việc có khả năng làm tổn hại đến danh dự của bộ đội.”

Lục Thời Thâm nhìn Trương chính uỷ âm thanh tình cảm phong phú phê phán, sau đó mới thong thả lên tiếng: “Tôi nhớ không nhầm, năm đó, Đinh chủ nhiệm vì chuyện chức vụ mà đánh nhau với một bác sĩ từ phòng khám ra đến tận cửa bệnh viện, tôi thấy Chính ủy Trương lúc đó đâu có bức xúc như thế này?”

“...”

Trương chính ủy nghẹn lời, không ngờ người lính vốn ít nói như Lục Thời Thâm lại đào chuyện cũ ra để châm biếm ông ta.

Ông ta tức đến lồng n.g.ự.c muốn vỡ tung, nghẹn nửa ngày mà không thốt ra được một chữ. Chuyện đó là vết nhơ trong cuộc đời làm việc của ông ta, suýt nữa đã khiến ông ta phải chuyển ngành. Từ khi lên làm chính ủy, chưa có ai dám nhắc đến chuyện này. Không ngờ hôm nay lại bật ra từ miệng của Lục Thời Thâm.

Đây chẳng phải là vả thẳng vào mặt ông ta sao?

Tống thủ trưởng đứng bên cạnh xem kịch đã lâu, thấy còn hay hơn cả phim chiến tranh, ý cười trong mắt suýt không giấu được.

Có điều, hay thì hay, cũng không thể để Lục Thời Thâm chọc cho Trương chính ủy tức c.h.ế.t được.

Ông hắng giọng thật mạnh, gương mặt nghiêm nghị nói: “Thôi, đừng cãi nhau nữa. Bị người ngoài nhìn thấy đoàn trưởng và chính ủy như người đàn bà đanh đá cãi nhau thì ra thể thống gì? Các cậu một người lo đối ngoại, một người lo hậu phương, chẳng ai sai cả, đều vì bộ đội và quốc gia.”

Ông trầm ngâm một lát rồi nói: “Phê bình công khai thì hơi quá. Cứ để đoàn trưởng Lục về nói với đồng chí Dương vài câu, nhắc nhở cô ấy lần sau nói chuyện chú ý hơn là được.”

Lời này coi như đã cho Trương chính ủy một bậc thang để xuống, giữ thể diện cho ông ta. Tuy nhiên, sắc mặt ông ta cũng chẳng khá hơn là bao. Cứ để Lục Thời Thâm về âm thầm phê bình vợ, ai biết Lục Thời Thâm có phê bình thật hay không? Chưa kể có khi hai vợ chồng còn chui vào chăn cười thầm ông ta.

Trương chính ủy rất bất mãn với thái độ thiên vị trắng trợn của Tống thủ trưởng đối với vợ chồng Lục Thời Thâm.

Lục Thời Thâm cũng không nói thêm gì, coi như chấp nhận lời của Tống thủ trưởng.

Thấy cả hai không còn ý kiến gì, Tống thủ trưởng xua tay với vẻ khó chịu: “Cần làm gì thì làm đi, đứng đây ngứa mắt quá.”

Khi Lục Thời Thâm vừa đi khỏi, Trương chính ủy liền tỏ vẻ không vui nói: “Sau khi kết hôn, đoàn trưởng Lục đã bắt đầu sa đà vào chuyện riêng tư, bênh vực người nhà mà không xem xét sự việc. Khu gia binh có không ít người đến chỗ tôi, phàn nàn vợ đoàn trưởng Lục bày ra vẻ phu nhân đoàn trưởng, không giao lưu với các quân tẩu khác, ảnh hưởng đến tình đoàn kết trong khu gia đình.”

Tống thủ trưởng cầm chiếc ca men tráng men trên bàn uống một ngụm nước, sau đó mới dùng giọng điệu của một người bạn cũ nói với Trương chính ủy: “Phụ nữ có ở đâu thì ở đó sẽ có những chuyện vặt vãnh, ông đừng làm quá mọi chuyện lên như vậy. Tôi đã gặp đồng chí Dương rồi, thấy cô ấy không phải là người không biết phép tắc, mục hạ vô nhân. Ông cũng là bậc trưởng bối, đừng so đo chi li với một cô gái hai mươi mấy tuổi.”

Trương chính ủy nghe thủ trưởng nói những lời như vậy, trong lòng nghẹn một cục tức, phát thì không có chỗ phát, cứ nghẹn lại rất khó chịu.

Ông ta chỉ có thể giả vờ là người thấu tình đạt lý, “Chính vì biết cô ấy còn trẻ, tôi mới không kể cho ngài nghe về hình ảnh không tốt của cô ấy trong khu gia binh, nhưng chủ yếu là việc cô ấy làm hôm qua đã ảnh hưởng đến danh dự quân đội và hình ảnh người lính rồi.”

Thấy Trương chính ủy nói đến mức này vẫn không chịu bỏ qua, Tống thủ trưởng đặt mạnh chiếc ca men xuống bàn. Tiếng va chạm không lớn không nhỏ ấy lại cho thấy tâm trạng của Tống thủ trưởng đang không tốt.

Người hiểu Tống thủ trưởng đều biết, đây là dấu hiệu ông sắp nổi giận.

“Sự tồn tại của quân đội là để bảo vệ nhân dân và lãnh thổ, chứ không phải để làm màu.”

Ông sầm mặt lại: “Chuyện tối qua, nếu đặt vào 20 năm trước, theo tính tình của tôi, kẻ nào dám lừa gạt tình cảm và tài sản của quân nhân, tôi sẽ lập tức chuyển giao cho công an xử lý. Người lính phạm sai lầm sẽ bị xử lý theo quân kỷ, ngược lại, người lính đổ m.á.u hy sinh ở bên ngoài không làm gì sai, chúng ta là người nhà không thể lại đ.â.m d.a.o sau lưng họ.”

Ông đổi giọng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Trương chính ủy: “Tự ông ngẫm lại xem, chuyện của đồng chí Dương có nghiêm trọng như ông nói không? Ông bám vào chuyện này không buông, có phải có chút tình cảm cá nhân trong đó không? Ông cũng là người có kinh nghiệm, không thể vì vợ thủ thỉ vài câu mà làm lớn chuyện. Nếu ai cũng như ông, đó mới là làm hỏng bầu không khí của bộ đội.”

Trương chính ủy không thể đáp lại một câu nào, cũng không dám đáp. Ông ta bị Tống thủ trưởng huấn luyện đến đỏ mặt tía tai. Cuối cùng, ông ta đã hiểu vì sao mọi người lại đồn sau lưng Lục Thời Thâm giống con ruột của Tống thủ trưởng.

Ông ta bất mãn với thái độ bất công của Tống thủ trưởng, nhưng trớ trêu thay, mỗi câu nói của Tống thủ trưởng lại khiến ông ta không thể phản bác.

Biết Tống thủ trưởng không nói thẳng trước mặt Lục Thời Thâm là để giữ thể diện cho mình, Trương chính ủy đành miễn cưỡng nhận lỗi, thừa nhận tư tưởng của mình còn cứng nhắc và sẽ tự kiểm điểm lại bản thân.

Khi bước ra khỏi văn phòng của Tống thủ trưởng, sắc mặt ông ta đen như bôi lọ. Máu dồn hết lên trán, cứ như sắp tức mà nghẽn động mạch não. Chân ông ta run rẩy, cuối cùng phải nhờ một người lính dìu về.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.